Chương trước
Chương sau
Edit: Mị Mê Mều
"Bất ngờ không?"
Trong bóng đêm, thanh âm quen thuộc của anh mang theo ý cười khàn khàn.
Sắc mặt Giang Đường tái xanh, hai tay hướng về sau, một tay "khỉ trộm đào" tức khắc khiến Lâm Tùy Châu buông lỏng trói buộc.
Anh rêи rỉ kẹp chân, môi trắng bệch mấy phần.
Giang Đường khoanh tay trước ngực, từ trêи cao nhìn xuống Lâm Tùy Châu bị mình mạnh mẽ bóp "trứng", cười ngạo nghễ: "Bất ngờ không?"
Mí mắt Lâm Tùy Châu giật mạnh một cái, chờ sau khi bớt đau, anh đỡ eo miễn cưỡng đứng thẳng người, cắn răng nói: "Em đối xử với... chồng cũ của em như vậy hả?"
Vẻ mặt Giang Đường không đổi: "Ngại quá, tôi tưởng anh là tên ất ơ nào."
Bây giờ, tên ất ơ Lâm Tùy Châu đang đau "trứng", đau "trứng" theo nghĩa sinh lý.
Thấy cả buổi anh không lên tiếng, Giang Đường không kiên nhẫn nói: "Anh tới đây làm gì?"
Lâm Tùy Châu hừ một tiếng, xoay đầu đi nơi khác: "Em quản anh."
Giang Đường nở nụ cười: "Ái chà, bây giờ nhóc con cáu kỉnh quá nha."
Lâm Tùy Châu lại hừ một tiếng, rầu rĩ không vui.
"Em phải về rồi, buổi chiều bọn em phải đến trấn Nguyệt Nhà, đi một tiếng đồng hồ đấy!"
Bang.
Lâm Tùy Châu giữ cổ tay cô lại.
Cô quay đầu, nhìn thấy trong mắt anh lấp lánh ánh sáng nhạt, có chút uất ức
Đuôi lông mày đẹp đẽ của Giang Đường không nhịn được nhướng lên: "Làm gì?"
Anh hỏi thẳng: "Dư Mộc là ai?"
Dư Mộc?
Giang Đường chớp mắt, không hiểu nguyên nhân mà nhìn anh, sau khi hơi tính toán, cuối cùng cô đã rõ mục đích anh đến đây. Giang Đường bắt đầu cười, ban đầu là nhếch môi cười nhẹ, sau đó không kìm được trực tiếp cười ra tiếng. Cô không cười còn đỡ, cười rồi Lâm Tùy Châu càng thêm buồn bực, lại không dám nổi giận, mặt âm trầm vẫn luôn nhìn cô.
Sau khi cười một hồi, Giang Đường nhón chân nâng khuôn mặt anh lên, ngữ điệu cưng chiều: "Hạ Hoài Nhuận mật báo cho anh mỗi ngày, làm thuận phong nhĩ, thiên lý nhãn của anh mà lại không nói cho anh Dư Mộc là ai à?"
Lâm Tùy Châu cau mày, bàn tay lớn muốn kéo cô ra.
Thân hình Giang Đường chưa nhúc nhích, giọng nói càng êm dịu: "Bé Mộc Đầu rất trẻ trung, rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện. Lúc ở thôn Vĩnh Bình còn giúp bọn em kéo nước, đốn củi nữa cơ."
Cô càng nói, Lâm Tùy Châu càng không vui.
"Đủ rồi."
Anh nổi giận, ấm ức ở đáy mắt lộ rõ.
Ý cười Giang Đường sâu hơn: "Nếu bé Mộc Đầu lớn thêm hai mươi tuổi nữa, nói không chừng em sẽ tìm cậu ấy."
Bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Yên lặng như chết.
Đồng tử sâu thẩm của anh mở to, rất nhanh khôi phục yên tĩnh như trước.
Lâm Tùy Châu ho nhẹ che dấu vui sướиɠ dần dần vọt lên ở đáy lòng, tầm mắt anh quay vòng, cuối cùng bình tĩnh dừng trêи mặt Giang Đường.
"Anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, em nói cặn kẽ như vậy làm gì?" Lâm Tùy Châu giấu đầu lòi đuôi nói thêm một câu, "Dù sao chúng ta cũng đã ly hôn, cho dù em thích ai cũng không liên quan gì đến anh, anh cũng sẽ không ghen."
Dứt lời, anh quay đầu đi.
Gió nhẹ mưa lành, anh đứng thẳng người, gò má anh tuấn lại mê hoặc.
Nhìn mái tóc hơi ướt kia, trong lòng Giang Đường hơi động, khẽ hỏi: "Nếu như em thật sự tìm người khác, anh không ghen thật à?"
Lâm Tùy Châu không chút do dự: "Không đâu, anh đâu thích em nữa."
Cái gọi là nói nhiều sai nhiều, chờ sau khi chữ cuối cùng được thốt ra, Lâm Tùy Châu mới cảm thấy hối hận.
Lời đã nói chính là nước đã hắt ra, dù cố gắng đến cùng cũng không thu lại được.
Giang Đường buông anh ra, hai tay chống lên cầu, ánh mắt phóng xa: "Tốt nhất là vậy, nếu anh thích em, em vẫn không biết làm thế nào cơ."
Khóe mắt Lâm Tùy Châu cẩn thận liếc nhìn cô, cả buổi không lên tiếng.
Giang Đường nói tiếp: "Thân thể chúng ta hấp dẫn lẫn nhau, nếu nói về tình cảm thì tầm thường rồi."
Lâm Tùy Châu thích cơ thể cô, cô cũng mê muội sự cường tráng của anh.
ȶìиɦ ɖu͙ƈ là đơn thuần, tình yêu là phức tạp, từ trước đến giờ cô ghét phức tạp, lại càng không muốn mình bị tình yêu quấy nhiễu cả ngày.
Bàn tay buông xuống của Lâm Tùy Châu bất giác nắm chặt, anh há miệng, nói: "Nếu có một ngày anh thật sự yêu em thì sao?"
Giang Đường nở nụ cười: "Ngày đó là hôm nay ư, hay ngày mai vậy? Nếu là hôm nay, em sẽ nói cho anh biết là không được. Nếu là ngày mai, vậy phải đợi ngày mai rồi nói."
Người khác đều nói Lâm Tùy Châu vô tình, nhưng giờ khắc này, Lâm Tùy Châu cảm thấy chẳng ai vô tình bằng cô Giang.
"Anh phải đi rồi, em dẫn con theo chú ý một chút."
Giang Đường ngây người: "Anh không thăm bọn Thiển Thiển à?"
Lâm Tùy Châu lắc đầu: "Không, dù sao mấy ngày nữa mẹ con em cũng về rồi."
Cô dừng lại, vội vàng hỏi: "Vậy anh đến đây làm gì?"
Lâm Tùy Châu cười khẩy: "Liên quan gì em?"
Giang Đường bĩu môi, hai tay sau lưng chậm rãi xuống cầu.
Anh lẳng lặng ngắm Giang Đường, đợi đến lúc cô sắp đi xa, Lâm Tùy Châu mới nhẹ giọng nói: "Em cẩn thận với Lịch Trường Phong một chút, biết không?"
"Hửm?"
Lâm Tùy Châu nói: "Đừng hỏi nguyên nhân, cách xa cậu ta ra một chút là được."
Giang Đường gật đầu: "Em biết rồi, em cũng không thích cậu ta."
Người kia tự luyến, lười nhác lại ngạo mạn, không hề có một chút khiêm tốn với người khác, bất kể là trong cuộc sống hay trong giới giải trí, hạng người như vậy đều là loại Giang Đường ghét nhất. Tốt nhất anh ta đừng chọc đến cô, nếu không... cô sẽ cho anh ta cảm nhận thử sự tàn khốc của thế giới.
Hai người không còn gì để nói, Lâm Tùy Châu khua tay với cô: "Trở về đi."
Sau khi đưa mắt nhìn theo Giang Đường đi xa, Lâm Tùy Châu hít sâu một hơi, rời đi theo phương hướng ngược lại của cây cầu.
Lên xe, anh bảo tài xế về thẳng thành phố.
Cả người anh ẩm ướt tựa lưng vào ghế, mí mắt rũ xuống che khuất đôi mắt thâm thúy.
Lâm Tùy Châu ngàn dặm xa xôi lại đây, chỉ muốn gặp mặt cô một lần, người thì thấy rồi, lại sa sút phiền muộn.
Anh cũng cảm thấy mình có hơi ngang ngược, ấu trĩ buồn cười. Trước đây, anh luôn trào phúng những nhân viên xin nghỉ một ngày, ngồi tàu hỏa suốt một đêm chỉ để về thăm bạn gái. Anh cảm thấy bọn họ đều đang lãng phí thời gian quý báu trong đời. Nhưng bây giờ... anh trở thành loại người xem thường nhất. Vì phụ nữ mà đánh mất lý trí, đánh mất chính mình, một ngày 24 giờ đều nghĩ về cô.
Thật đáng ghét.
"Ông chủ nhìn thấy bà chủ chưa ạ?" Tài xế ngồi phía trước lại cứ xát muối lên miệng vết thương. (2)
(2) Nghĩa gốc 哪路不提开哪壶 (na lộ bất đề khai na hồ): ẩn dụ không nên nhắc đến đời tư, khuyết điểm của người khác, không nói những lời không nên nói
Lâm Tùy Châu sầm mặt lại: "Lái xe đàng hoàng."
Tái xế rụt cổ, yên tĩnh như gà.
Lâm Tùy Châu hít sâu một hơi, anh quyết định rồi, sau này anh sẽ chăm chỉ làm việc, tràn ngập lý trí và trí tuệ, trở về làm giám đốc Lâm kiêu ngạo ban đầu!
Đúng vào lúc này, điện thoại truyền đến tiếng động, là tin nhắn Giang Đường gửi tới.
[Sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh: Anh mắc mưa, sau khi trở về phải uống nhiều nước nóng, đừng để cảm lạnh.]
Phía dưới là một meme dùng ảnh chụp của cô làm thành.
Lâm Tùy Châu mím môi, nhìn chằm chằm meme búng tim kia rồi nở nụ cười nhẹ
Anh chậm rãi gõ chữ: [Anh không phải con nít ba tuổi, em cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt.]
Lúc đang định gửi đi, Lâm Tùy Châu hơi chần chừ, cuối cùng từ từ xóa bỏ hết hàng chữ.
[Ông Lâm: Ừ.]
Ừ một cách lạnh lùng, dấu chấm câu còn lạnh lùng hơn.
[Sớm muộn gì cũng sẽ gả cho anh: Chờ em về nhà. [bye bye]]
Chờ em về nhà...
Về nhà...
Khóe môi Lâm Tùy Châu nhếch lên, bởi vì bốn chữ này, anh ảo tưởng ra phim hành động tình yêu 2G hoàn chỉnh, anh liền cười ra tiếng trầm ấm không thể tự kiềm chế.
[Ông Lâm: Ừ.]
Gửi tin nhắn xong, người đàn ông ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời cao mây xa, trống trãi như tâm tình anh lúc này.
Tài xế thấy một loạt các vẻ mặt biến hóa của anh thì bất đắc dĩ lắc đầu. Người ta thường nói tâm trạng của phụ nữ giống dự báo thời tiết, cậu muốn nói, ông chủ của bọn họ mới giống, lúc thì giận lúc thì cười, thật khiến người ta không biết đâu mà lần.
Hết chương 80
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.