Edit: Mị Mê Mều Giang Đường càng không hiểu được: "Đúng vậy, em đang thông báo cho anh này." Đang... Hô hấp Lâm Tùy Châu nghẽn lại, suýt chút nữa ngất đi. Anh kìm nén sự tức giận, trầm trọng hỏi: "Vậy em trước đó thì sao?" Mắt Giang Đường sáng ngời, đuôi mắt hơi rũ xuống, đáp: "Trước đó em đang đăng ký." Lâm Tùy Châu hỏi: "Đúng, tại sao không nói với anh về việc đăng ký?" Giang Đường đáp: "Em đăng ký cũng chẳng biết mình có được chọn hay không, tại sao phải nói với anh?" Giang Đường nhích nhích qua: "Ví dụ như anh đang thảo luận một hợp đồng, vẫn chưa đàm phán xong thì anh nói với người ta là đàm phán xong rồi, vậy có phải không tốt không?" "... Ừm." "Vậy thì đúng rồi, lúc chưa xác định, em cũng không thể nói với anh là em muốn đi. Bây giờ, em nhận được thư thì lập tức nói cho anh biết, tại sao anh còn giận chứ?" "..." Lâm Tùy Châu á khẩu không trả lời được. Anh cảm thấy... Giang Đường nói khá có lý, nhưng lại cảm thấy không hợp lý lắm. Cả buổi, Lâm Tùy Châu không nghĩ ra lời phản bác, khẽ cắn răng chỉ nói hai chữ: "Ngụy biện." Ý cười Giang Đường nhẹ nhàng: "Em thấy anh mới cố tình gây sự." "Nói thế nào tùy em." Lâm Tùy Châu xoay đầu đi chỗ khác: "Không được đi." "Tại sao?" "Không tại sao nhiều như vậy, không được đi là không được đi." Tham gia gameshow đồng nghĩa với việc bước nửa chân vào giới giải trí, các con vẫn còn nhỏ, anh không hy vọng người bên ngoài xoi mói bình phẩm bọn nó. Nhất là tình huống đặc thù của Sơ Nhất, hơi bất cẩn một chút thì sẽ bi đại chúng công kϊƈɦ. Cậu còn quá nhỏ, không chịu được những nghị luận ùn ùn kéo đến, mặc kệ những nghị luận kia là tốt hay xấu, đối với bọn nhỏ chỉ có chỗ hại chứ không có chút chỗ lợi nào. Giang Đường biết rõ Lâm Tùy Châu đang suy nghĩ gì, lòng muốn bảo vệ con của anh cô có thể hiểu được. Vì vậy, cô cũng không giận. "Sơ Nhất, con dẫn em trai, em gái về phòng đi, mẹ có lời muốn nói với bố." Sơ Nhất gật đầu, một tay kéo một đứa, dẫn bọn nhỏ về phòng. Giang Đường kéo ghế qua, kề sát bên người Lâm Tùy Châu, cô nhìn anh, giọng điệu bình tĩnh: "Em hỏi anh, ngành nghề anh đang làm là gì?" "Thương mại." "Tỉ mỉ chút." "Giới giải trí." Giang Đường gật đầu: "Vậy thì đúng rồi, anh làm ngành này, mặc kệ anh có bằng lòng hay không, một ngày nào đó con trai của anh sẽ bị truyền thông phát hiện, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bọn nó xuất hiện trước mắt công chúng." Lâm Tùy Châu liếc xéo qua, lại thu tầm mắt lại: "Ngày đó còn lâu." "Còn lâu của anh có thể là hiện tại, cũng có thể là ngày mai." Lâm Tùy Châu im lặng. "Em biết anh lo lắng cho Sơ Nhất, nhưng anh yên tâm, chỉ cần em ở đây, em sẽ không để người ta làm tổn thương Sơ Nhất. Anh đừng quên, bọn nó cũng là con của em." Là một người mẹ, bất kể lúc nào cũng sẽ bảo vệ tốt con của mình. Giang Đường biết rõ đạo lý này, cô cũng đã chuẩn bị cho việc này. Lâm Tùy Châu nhíu mày, đôi môi đẹp đẽ mím thành đường thẳng. Ánh mắt Giang Đường lóe lên: "Hay là anh sợ hoàn cảnh khó khăn, con không chịu cực khổ được?" Anh không trả lời, xem như ngầm thừa nhận. Mấy đứa trẻ đều là ngậm thìa vàng sinh ra, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy thôn sơn ra sao. Sơ Nhất thì còn đỡ, nếu Lương Thâm thấy chỗ sinh sống dơ bẩn, lộn xộn không thể tả, không có hải sản, không có hamburger, thậm chí không có mạng, chắc cậu ầm ĩ phát điên lên mất. "Nếu em muốn dẫn con đi trải nghiệm cuộc sống, chúng ta có thể liên lạc với trấn nhỏ khá hơn một chút." Giang Đường: "Đó gọi là du lịch, không gọi là trải nghiệm cuộc sống." "..." Cũng đúng. "Thư Vọng đã nói, Sơ Nhất nên thay đổi cách sống, em nghĩ nơi cằn cỗi đó có thể kϊƈɦ thích sự cứng cỏi trong lòng nó." Con người đen của Lâm Tùy Châu bình tĩnh: "Em nhất định phải đi à?" Giang Đường gật đầu: "Em chỉ đưa Sơ Nhất và Lương Thâm theo, Thiển Thiển còn quá nhỏ, tuổi của nó không phù hợp với thiết lập của trương trình lắm, vì vậy..." Sắc mặt Lâm Tùy Châu hơi dịu lại, mí mắt hé mở, trong mắt trêu ghẹo: "Để anh đồng ý cũng được, phục hôn với anh đi." Ấn đường Giang Đường nhíu lại, đã đuối lý còn cãi chày cãi cối: "Em ly hôn bằng chính bản lĩnh của mình, dựa vào đâu mà phục hôn với anh?" "..." "Được rồi." Anh thỏa hiệp: "Nhưng em hứa với anh, nếu như có bất trắc gì thì em sẽ quay về, không được tùy hứng." "Được, em hứa với anh." Lâm Tùy Châu hít sâu một hơi, dụi dụi ấn đường vẫn phiền lòng. Giang Đường tự kiểm điểm, có phải mình bắt nạt anh quá không? Cô đứng dậy vòng ra phía sau Lâm Tùy Châu, lòng bàn tay mềm mại thay thế ngón tay thô ráp của anh, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương cho anh. Xoa bóp của vợ cũ dịu dàng lại thoải mái, tức khắc khiến Lâm Tùy Châu thả lỏng không ít, anh nhắm hai mắt, cười gằn một tiếng: "Lương tâm bất an?" Giọng cô từ đỉnh đầu truyền đến: "Anh chưa từng sờ ngực em à?" Lâm Tùy Châu: "..." Giang Đường: "Ngực em lớn như vậy đã che lương tâm lại từ lâu rồi." Lâm Tùy Châu: "..." Nhây đủ rồi, Giang Đường ho nhẹ dời đề tài: "Gần đây anh bận lắm sao? Cũng chẳng gọi điện thoại cho bọn nhỏ." "Ừm, anh đang chuẩn bị cho mấy bộ phim truyền hình." Lâm Tùy Châu thở dài: "Biên kịch mới bây giờ cũng không biết bị gì, cứ viết mấy thứ lung ta lung tung, hoa hè lòe loẹt, bẩn cả mắt." Giang Đường híp mắt, mơ hồ nhận ra gì đó, cô nhẹ giọng hỏi: "Ví dụ như?" Lâm Tùy Châu cười khẩy: "Hôm nay, người lập kế hoạch đưa tới mấy bộ kịch bản, có một bộ tên là [Hoàng hậu của ta là thái giám], làm sao Hoa Thiên có thể quay thứ này được, quả thật là tự phá bảng hiệu." Ngón tay dừng lại. Giang Đường cười dịu dàng. Lâm Tùy Châu chưa nhận ra bất thường, nói: "Ấn vai giúp anh luôn." Giang Đường: Ha ha. Hai tay Giang Đường trượt xuống, tìm đúng cơ mỏi trêи vai Lâm Tùy Châu, khuỷu tay thay thế đầu ngón tay, nhắm ngay lên phía trêи nhấn mạnh một cái. Cảm giác đau nhức lập tức khiến Lâm Tùy Châu đau kêu thành tiếng. Anh đau đến tê cả da đầu, đại não tỉnh táo trong chớp mắt. "Em làm gì thế?" Lâm Tùy Châu ngẩng đầu, cau mày chất vấn. Giang Đường lạnh mặt kéo anh lên khỏi ghế, lôi cà vạt của anh đi tới cửa, mặt không biểu cảm đẩy người đàn ông ra ngoài. Lạch cạch. Cửa phòng bị đóng mạnh, lưu lại Lâm Tùy Châu đầy mờ mịt ở ngoài cửa. Ba giây sau, trước mắt nhấn mở một khe cửa, mặt Lâm Tùy Châu bị áo khoác của mình đập cho đau đớn. Tay anh nắm chặt áo khoác, trong lòng cảm thấy chẳng hiểu ra sao. Phụ nữ đều như vậy à? Một giây trước còn đang êm đẹp, một giây sau liền đuổi anh ra ngoài cửa. Sau khi trở vào trong xe, Lâm Tùy Châu vẫn mờ mịt, chậm chạp không thể hiểu được ý tứ của Giang Đường. Anh lấy điện thoại ra, bỏ dãy số của một người nào đó ra khỏi danh sách đen, sau đó nhắn tin. [Lâm xù lông: Ra đây.] [Lâm xù lông: Xuất hiện trong vòng ba giây, nếu không kết thúc hiệp ước.] [Độc thân mà làm ra vẻ: Anh hai ơi, em đang họp...] Hạ Hoài Nhuận vừa nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo công tác, tay dưới bàn vừa trả lời tin nhắn của vị tổ tông này. Lâm Tùy Châu mới mặc kệ, nói: [Hôm nay tôi tới thăm con, một giây trước cô ấy còn giúp tôi xoa bóp, một giây sau liền đuổi tôi ra ngoài, còn bạo lực gia đình với tôi.] Đúng, theo quan điểm của Lâm Tùy Châu, hành vi của Giang Đường chính là bạo lực gia đình, bạo lực gia đình không thể rửa sạch. [Độc thân mà làm ra vẻ: Anh nói gì?] [Lâm xù lông: Cô ấy nói muốn tham gia [Du lịch cuộc sống], tôi đồng ý, sau đó tôi nói một ít chuyện khác, rồi cô ấy nổi giận.] Du lịch cuộc sống? Hạ Hoài Nhuận nhớ ra đây là gameshow thuộc loại sinh tồn, trước đây không lâu còn tìm tới anh, hy vọng anh tham gia. Bởi vì công việc nên Hạ Hoài Nhuận vẫn chưa kịp trả lời. "Giám đốc Hạ, anh cảm thấy trường hợp này có thể thông qua không?" Cấp dưới đang báo cáo tủi thân, lại dè dặt nhìn anh. Hạ Hoài Nhuận lấy lại tinh thần, khẽ giương mắt nhìn bản thảo của cậu ta: "Điều thứ ba cần chỉnh lại." "... À." "Được rồi, hội nghị tới đây trước đi." Anh đứng dậy, "Hiểu Lâm, lát nữa gửi nội dung kế hoạch lúc nãy đến hòm thư của tôi." "Vâng ạ." Anh cầm lấy notebook, xoay người rời đi. Sau khi đợi anh đi xa, nhân viên cấp dưới nghị luận sôi nổi. Hiểu Lâm ở bộ phận lập kế hoạch nói: "Giám đốc Hạ đang yêu đương hả?" Trưởng phòng bộ phận quản lý nhích lại theo: "Tám phần là vậy, vừa nãy giám đốc Hạ cứ lén lút phát wechat đấy." Đến ngay cả người của tổ đạo diễn cũng bắt đầu tám chuyện: "Không biết cô gái nào xui xẻo như vậy, bị giám đốc Hạ coi trọng." "Nói đúng lắm." Có người than thở: "Con bé nhà giám đốc Hạ quả thật là tiểu tổ tông, lần trước tôi đi đưa văn kiện, cũng bị cảnh cáo một phen." Một đám người cười toét miệng, chấm dứt đề tài một cách thích hợp. Sau khi trở lại văn phòng, Hạ Hoài Nhuận tìm tai nghe bluetooth gọi điện thoại cho Lâm Tùy Châu. Lâm Tùy Châu đợi mãi không nhận được phản hồi đang không kiên nhẫn, anh nhận điện thoại với giọng bất mãn: "Alo." Hạ Hoài Nhuận cười khẽ, lập tức nghe ra anh lại giận dỗi, cười nói: "Tôi đâu có chọc giận anh, anh nổi giận với tôi làm gì." Lâm Tùy Châu hừ lạnh không nói. Hạ Hoài Nhuận hỏi: "Giang Đường muốn tham gia du lịch cuộc sống à?" "Ừm." Giọng điệu Lâm Tùy Châu lạnh lùng: "Tôi không đồng ý." "Rốt cuộc anh vẫn đồng ý." "..." Đây chính là chuyện bực mình nhất. "Thật ra tôi cũng nhận được lời mời, Hạ La đã xem chương trình này và luôn muốn đi, tôi đang suy nghĩ có cần..." "Vậy anh đi đi." Không đợi Hạ Hoài Nhuận nói hết, Lâm Tùy Châu đã cắt lời anh: "Người được mời lần này đều là diễn viên nam, một nữ sinh như cô ấy lại dẫn hai đứa nhỏ, tôi không yên tâm lắm." Ý cười của Hạ Hoài Nhuận càng sâu: "Vậy anh yên tâm về tôi à?" Ấn đường Lâm Tùy Châu giãn ta, giọng điệu nhàn nhạt: "Anh không dám." Hạ Hoài Nhuận: "..." Được rồi, anh không dám. "Vậy nếu tôi đi, anh cho tôi lợi ích gì?" Lâm Tùy Châu nhanh chóng đưa ra câu trả lời: "Chia cho anh một nửa tài nguyên." ... Anh động lòng. Hạ Hoài Nhuận liếc nhìn đồng hồ, sắp tới buổi trưa, La La sắp phải tìm anh. Sau khi dùng một chiếc điện thoại khác liên lạc tài xế, Hạ Hoài Nhuận đứng dậy rời khỏi công ty cao ốc, tiếp tục hỏi: "Nói xem, sao Giang Đường lại giận?" Lâm Tùy Châu cau mày suy tư, kể lại đầu đuôi đoạn trò chuyện với Giang Đường cho Hạ Hoài Nhuận nghe một lần. Sau khi kể xong, anh uất ức oán giận: "Phụ nữ thật kỳ quái, một giây trước trời quang, một giây sau u ám, dù sao cô ấy cũng không thể giận tôi vì kịch bản chứ? Bản tôi trả lại cũng đâu phải do cô ấy viết." Ý cười của Hạ Hoài Nhuận không đổi: "Bản anh trả lại chính là do cô ấy viết." "..." "......" "......?????" Bóng dáng của giám đốc Lâm cứng dờ, đầu óc trống rỗng, sau đó bắt đầu nghi ngờ nhân sinh. Anh liền không quan tâm được gì nữa, vội vã cúp điện thoại, liên hệ cho người kế hoạch lần nữa. Sau khi điện thoại được kết nối, không đợi đối phương lên tiếng, Lâm Tùy Châu đã vội vàng nói: "Lấy bản thảo bị trả lại lần trước trở về cho tôi." Người lập kế hoạch: ? Người lập kế hoạch: "Anh đã pass nhiều kịch bản như vậy, bản anh nói là bản nào?" Lâm Tùy Châu: "Bản ta... Hoàng hậu của ta là thái giám ấy." "..." "Không phải anh nói nó dung tục, lòe thiên hạ sao?" Lâm Tùy Châu thề thốt phủ định: "Tôi chưa từng nói, bây giờ lập tức liên hệ tác giả cho tôi." Người lập kế hoạch không hiểu ra sao, nhưng cậu ta đã quen rồi, ai bảo cấp trêи của mình là một thằng nhóc buồn vui thất thường chứ? Cấp trêи mình chọn, rưng rưng cũng phải chiều, không chiều thì làm được gì, từ chức à? Sau khi cúp điện thoại, anh bảo biên kịch phim liên lạc với Giang Đường lại lần nữa. Giang Đường nhận được điện thoại cũng chẳng hiểu ra sao, cuối cùng cô cười lạnh, giọng điệu xem thường: "Xin lỗi, tôi từ chối hợp tác với quý công ty, cấp trêи của quý công ty không xứng với kịch bản do tiểu tiên nữ tôi đây viết ra." Ai mà không có chút cáu kỉnh chứ. Anh nói trả lại thì trả lại, nói muốn lấy về thì lấy về, cũng đâu phải khách làng chơi, gọi đến thì đến xua tay thì đi. Người lập kế hoạch truyền lại cho Lâm Tùy Châu từ đầu chí cuối lời nói của Giang Đường. Trêи mặt Lâm Tùy Châu tràn ngập hai chữ "tuyệt vọng". Nếu anh biết tên kịch bản rác rưởi đó là do vợ anh biết, thì dù là cứt chó cũng sẽ xem như bánh bao mà tâng bốc. Việc đến nước này, đã không thể cứu vãn. Lâm Tùy Châu cực kỳ khó chịu, lần thứ hai liên lạc với Hạ Hoài Nhuận. [Lâm xù lông: Hoài Nhuận.] Hạ Hoài Nhuận đang ăn cơm cùng Hạ La nhìn thấy hai chữ kia, tay cầm đũa cứng đờ, anh câm nín đặt đũa xuống, cầm khăn tay tao nhã lau khóe miệng, mất hết cảm giác thèm ăn. [Độc thân mà làm ra vẻ: Xin anh hãy gọi tên tôi một cách đàng hoàng.] [Lâm xù lông: Tôi đã gọi đàng hoàng rồi.] [Độc thân mà làm ra vẻ: Xin hãy gọi tên đầy đủ của tôi, chúng ta là quan hệ hợp tác, đừng gọi thân mật như vậy.] Quá buồn nôn, còn gửi được, tê cả người. [Lâm xù lông: Vậy anh cũng đừng gọi tôi là Tùy Châu, tôi rất buồn nôn.] Vợ anh còn chưa gọi anh như vậy bao giờ. Tởm muốn chết. [Độc thân mà làm ra vẻ: ... Rốt cuộc làm gì?] [Lâm xù lông: Nếu anh nhận được kịch bản của Giang Đường thì quay đi, tôi ra tiền, anh lấy lợi ích, đừng để cô ấy biết là được.] Hạ Hoài Nhuận không nhịn cười được, hỏi: [Bây giờ hối hận rồi à? Lúc trước bỏ làm gì?] Lâm Tùy Châu hừ lạnh: [Sao tôi biết thưởng thức của cô ấy kém như vậy.] Quên đi, bây giờ nói cũng hết thú vị rồi. [Độc thân mà làm ra vẻ: Thật ra Giang Đường viết tốt lắm đấy, anh xem kỹ lại sẽ biết, nếu quay xong nhất định sẽ cực hot. Dù sao khán giả đều xem cảnh náo nhiệt, chỉ cần diễn xuất không quá tệ, cốt truyện và thiết lập đó cũng rất thú vị, anh cứ quá nghiêm túc.] [Lâm xù lông: Tôi biết rồi, trở về tôi xem.] Tuy rằng uất ức, nhưng anh vẫn khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của Hạ Hoài Nhuận. [Độc thân mà làm ra vẻ: Vậy tôi trả lời bên Thiên Tinh đây.] Đặt điện thoại xuống, Lâm Tùy Châu lái xe về nhà. Chuyện đầu tiên khi anh làm trở về chính là tìm kịch bản Giang Đường viết trong một đống văn kiện. [Hoàng hậu của ta là thái giám] là câu chuyện kể về một Công chúa tiền triều phục quốc, nàng liều mình tiến vào hoàng cung, nữ giả nam trang trở thành tiểu thái giám của tân Hoàng đế, từng bước từng bước trở thành đại thái giám, cuối cùng trở thành phi tử của hoàng đế, lại nhờ vào đầu óc thông minh, nàng nhảy vọt thành Hoàng hậu. Cao trào bắt đầu khi nàng trở thành Hoàng hậu, nàng Công chúa chưa từng động lòng với Hoàng đế, cho dù nàng mang thai cũng sẽ nhẫn tâm phá bỏ. Sau đó không lâu, Hoàng đế bệnh nặng, Công chúa buông rèm chấp chính, dần dần nắm giữ đại quyền, tìm đủ mọi lý do diệt trì thân tín của Hoàng đế. Mãi đến khi đèn dầu khô kiệt (1),Hoàng đế mới phát hiện bên trong thuốc bổ y luôn uống có chứa thuốc độc mãn tính... (1) Đèn dầu khô kiệt: ý chỉ đèn đã cạn dầu, lửa cũng tắt, ví von cho sinh mệnh suy kiệt sắp chết. Lâm Tùy Châu mất gần một buổi tối mới xem xong bộ kịch bản này. Anh càng cảm thấy lúc đó đầu óc mình bị vào mỡ heo. Chưa kể đến việc vứt bỏ biên kịch là vợ anh, từ tình tiết đến xây dựng nhân vật của bộ kịch này đều vô cùng xuất sắc. Nữ chính giữ vững ý muốn ban đầu, lựa chọn từ khi bắt đầu đến khi kết thúc đều là quốc gia đại nghĩa. Nam chính không phải lúc nào cũng bá đạo, thâm tình, phương diện tính toán, thủ đoạn cũng rất hợp lý. IQ của nhân vật phản diện và nhân vật chính đều tỉ lệ thuận, nếu như quay theo hướng phim cổ trang, nhất định sẽ rất hot. Nhưng mà tên này... bị trả lại! Ôi, đáng tiếc, bây giờ muốn quay cũng không có cơ hội, chỉ có thể đưa chỗ tốt cho Hạ Hoài Nhuận hết. Lâm Tùy Châu càng nghĩ càng uất ức, nhưng ai bảo mình đáng đời, thấy [Du lịch cuộc sống] còn mấy ngày nữa là sẽ quay, anh nhất định phải lấy được sự tha thứ của Giang Đường trước khi cô lên đường. Sau khi xác nhận khách mời xong, nhân viên [Du lịch cuộc sống] tuyên bố danh sách khách mời lần này. [Du lịch cuộc sống: @Hạ Hoài Nhuận, @Đàm Luận Khiêm, @Trần Chí Phàm, @Lịch Trường Phong, @One Punch Man, các bạn đã sẵn sàng chưa??? [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]] Tin chính thức vừa xuất hiện, các fan đều bùng nổ. Bọn họ hoàn toàn không ngờ Du lịch cuộc sống sẽ mời được Hạ Hoài Nhuận, trừ Hạ Hoài Nhuận ra, Đàm Luận Khiêm và Trần Chí Bình đều là người có tầm ảnh hưởng lớn. Người trước là Ảnh đế giải nghệ sớm, ở nhà chăm con, là nam thần thuộc thế hệ của mẹ. Tuy bây giờ là hơi béo, nhưng vẫn có một nhóm fangirl lớn, thật sự nhận giải thưởng tới mềm tai, cúp ném cho con chơi. Người sau là tuyển thủ bóng bàn làm vẻ vang đất nước, thần thoại một thời của giới thể thao, sau khi Grand slam (2) thì anh giải nghệ lập gia đình, truyền thuyết bất diệt đến ngày nay (2) Grand slam: vận động viên giành chiến thắng trong tất cả các cuộc chơi trong giải đấu. Đồng thời, mọi người cũng chú ý tới Lịch Trường Phong, ngoài trừ gia đình đã thành gia, tổ chương trình cũng mời các bố thực tập tới, tổ đội cho người đó và đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, vừa để khách mời trải nghiệm cảm giác làm cha, vừa để đứa trẻ cảm nhận được ấm áp của sự quan tâm. Đương nhiên, cũng có người phê bình cách làm của tổ chương trình, cho rằng như vậy là quá tàn nhẫn với một đứa bé. Nhưng những cô nhi tham gia chương trình trước đó đều tìm được gia đình bằng lòng nhận nuôi vì chương trình, nhờ vậy sống hạnh phúc mỹ mãn, các fan cũng không nói gì nữa. Cuối cùng, fans chú ý đến một bức ảnh trong đó. Đó là một bức ảnh selfie sinh hoạt không thêm bất kỳ bộ lọc nào, góc chụp vô cùng tùy ý, giống như học sinh mẫu giáo tùy tiện chụp. Cô mặc quần áo yoga màu đen, bóng người ngược sáng, chân dài chạm đất, xoạc ra thành đường thẳng, hai tay chắp trêи đỉnh đầu, đây là tư thế Hanuman với hệ số độ khó rất cao trong yoga, nhưng được cô thực hiện một cách dễ dàng, tư thế duyên dáng như người trong tranh. Dường như cảm nhận được ống kính, mặt mày người phụ nữ với hàng mày thanh tú, cười dịu dàng tao nhã. Cô gái này quá đẹp, đẹp đến mức lực chú ý của mọi người đều đặt trêи người cô, cũng chẳng quan tâm mấy khách mời có máu mặt phía trước. Rất nhanh, có người nhận ra đây là "Cô tiên cá" xuất hiện ở thủy cung cách đây không lâu, trong nháy mắt nhốn nháo. [Định mệnh: Đm đm, người mới lần này là chị gái này sao?!!! Kết hôn rồi á?????] [Não công của của cô tiên cá: Tôi không nghe, tôi không nghe!! Aaa tôi không chấp nhận!!] [Đang mộng du: Mẹ ơi, con thất tình rồi...] [Thuần dương phấn đấu: Xem ra quan hệ của chúng ta rốt cuộc không giấu được nữa rồi.] [Thương Vân hay là bố mày: Ai tới vẩy nước tiểu chửi cho nó tỉnh đi!!] [Người nghèo đọc sách nhiều: Thật sự phục LCF rồi (3),chỗ nào cũng phải xía một chân vào, vốn thấy mấy người khác tôi rất vui, nhưng vì anh ta tôi sẽ không xem. (3) LCF: Tên viết tắt của Lịch Trường Phong trong tiếng Trung [Không gõ chữ không nuôi nổi chó: Tôi cứ lớn tiếng khắp nơi! Sao chỗ nào cũng có Lịch Trường Phong vậy? Ẻo lả có ghê tởm không?] [Áo bông nhỏ của Lịch Trường Phong: Soi gương xem mình trông thế nào, mày trâu bò mày lên đi?] [Anti fan của Cẩm Cam: Trường Phong dũng cảm bay, mật ong (4) mãi đi theo!!!!! (4) Mật ong: tên FC của Lịch Trường Phong [Chuyên giết mật ong: Lầu trêи, cô không xứng fan chung một nữ thần với tôi, [Mỉm cười]] [Chuyển ăn mật ong: LCF có thể cút khỏi giới giải trí không? Nhìn thật bực bội.] [Đại thần 3455: À thì.. Người qua đường lặng lẽ hỏi một câu, có chuyện gì xảy ra với LCF vậy?] [Lịch Trường Phong không cút không đổi ID: Lịch Trường Phong tham gia chương trình tuyển chọn idol debut (5) của Hoa Thiên, rồi ký kết với Hoa Thiên. Sau khi hot hòn họt thì vứt bỏ chủ cũ ký kết với Tụ Quang, bị gạt ra khỏi vòng bạn bè của tổng giám đốc Lâm Tùy Châu của Hoa Thiên nhưng chối không nhận. Sau đó vắng tiệc tối từ thiện của Hoa Thiên, vắng phỏng vấn của Hoa Thiên, để người phỏng vấn của Hoa Thiên đợi ba tiếng trong mưa to. Tôi tên Lôi Phong, là nhân viên bốc vác hảo tâm, tình hình cụ thể dời bước sang @Nói cho nước mật ong.] (5) Chương trình này giống chương trình Produce 101, Sáng tạo doanh hay Thanh xuân có bạn bên Trung nè [Mỗi ngày yêu em một chút: Đm!! Phát hiện mới! One Punch Man này không phải là chị gái nhỏ nóng nảy, oán giận truyền thông vô lương tâm, sau đó truyền thông bị đóng cửa trước kia phải không?] [Điêu thuyền là tín ngưỡng: Vãi!! Đúng thật!!!] Phát hiện to lớn khiến mọi người lại nhao nhao, trước khi đêm đến, Giang Đường tăng mười ngàn fans, đến nỗi #Phụ huynh ngang ngược gây sự ở phòng ăn# chìm xuống cách đây không lâu lại lên hot search, thậm chí có người suy đoán, cô tiên cá có hậu đài, hậu đài khá lớn. Tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng đã tới ngày trước khi chương trình bắt đầu. Trời vừa sáng, Lâm Tùy Châu đã chạy đến chung cư Hạnh Phúc. Lúc chờ anh đến đây, Giang Đường đã sớm chuẩn bị đồ đạc xong. Thiển Thiển tủi thân nhìn hành lý, ngửa đầu nói với Lâm Tùy Châu: "Bố ơi, con cũng muốn đi..." Giang Đường kiểm tra đồ đạc, không ngẩng đầu: "Con quá nhỏ, không thể đi, con sống thế giới hai người với bố đi." Thấy con gái vấn không vui, Lâm Tùy Châu ôm lấy cô bé, dịu dàng động viên: "Đúng đó, không phải con thích sống thế giới hai người với bố nhất sao?" "Ai muốn sống thế giới hai người với bố, không biết xấu hổ!" Thiển Thiển vung một cái tát lên mũi Lâm Tùy Châu, anh kêu rêи, nước mắt đau xót lập tức chảy ra. Thiển Thiển mặc kệ anh, chân ngắn nhỏ quẫy đạp mạnh mẽ trượt xuống khỏi ngực anh, chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Đường, ôm chặt lấy bắp chân cô: "Mẹ ơi, Thiển Thiển cũng muốn đi." "Không được!" "Thiển Thiển làm ấm giường cho mẹ." Giang Đường vô cùng lạnh nhạt: "Mùa hè nóng lắm không cần làm ấm giường." Thiển Thiển chưa từ bỏ ý định: "Cho mẹ sờ bụng nhỏ của Thiển Thiển." Giang Đường tiếp tục thờ ơ: "Mẹ có thể sờ bụng nhỏ của anh con." Thiển Thiển mếu máo: "Bụng nhỏ của anh không mềm bằng bụng nhỏ của Thiển Thiển." Giang Đường: "Mẹ đối xử bình đẳng, bụng nhỏ nào cũng như vậy." Thiển Thiển không nhịn được, Thiển Thiển không nhịn nữa, mắt đỏ lên, chỉ vào Giang Đường oán giận một trận: "Mẹ là ma quỷ ư...!?" Giang Đường không chút do dự: "Đúng vậy." Hức hức hức. Thiển Thiển dậm chân, rầm rầm rì rì chạy về phòng của mình. "Gần đến giờ rồi, Lương Thâm, con thu dọn xong chưa?" Lương Thâm vừa gật đầu vừa nhét món đồ chơi vào cặp sách nhỏ, Giang Đường không nhìn nổi, tiến lên trút hết đồ ra. Trừ món đồ chơi ra, cậu còn xếp một đống đồ ăn vặt và đồ uống, còn có cả máy chơi game linh tinh. Giang Đường lấy hết đồ chơi ra ngay trước mặt Lương Thâm không chút thương tiếc. "Tổ chương trình có quy định, không thể đem những thứ này." Lương Thâm: "... Dạ?" "Dạ gì mà dạ, không được chính là không được. Bây giờ vào nhà bếp rửa sạch chén, không được đùn đẩy cho anh con!" Sau khi nhỏ giọng lầm bầm câu ma quỷ, Lương Thâm bất đắc dĩ đi vào nhà bếp rửa chén. "Còn Sơ Nhất..." Giang Đường quay đầu lại nhìn, phát hiện đứa con lớn đã thu dọn xong tất cả, cặp sách nhỏ cũng đặt chỉnh tề ở một bên. Giang Đường chớp mắt: "Con chuẩn bị xong rồi à?" Sơ Nhất gật đầu: "Xong rồi ạ." "Đồ chơi?" "Không đem ạ." "Đồ ăn vặt, đồ uống? "Con chỉ đem nước ấm theo." Giang Đường lại hỏi: "Vậy..." "Đồ rửa mặt và sách, con đem sách được chứ?" Đối diện với ánh mặt chân thành dò hỏi của con trai, Giang Đường gật đầu. Ba đứa con có hai đứa không bớt lo, đột nhiên có một đứa bớt, trái lại cô có chút không quen. Lúc này, Giang Đường mới nhớ đến Lâm Tùy Châu, cô nhìn về phía Lâm Tùy Châu đang đứng làm nền ở một bên, cau mày: "Anh tới làm gì?" "Đưa con, em cũng không thể không cho anh đưa con." Giang Đường hừ một tiếng: "Trong nhà bừa bộn, không có chỗ cho anh ngồi." Mắt Lâm Tùy Châu mang theo ý cười: "Anh không ngồi, chỉ là muốn mời em và các con ăn bữa cơm. Lần này đi là hơn một tháng, để anh gần gũi với bọn nhỏ ngày cuối cùng luôn được chứ?" Giang Đường cũng không phải người không phân phải trái, nói tới đây, cô cũng gật đầu đồng ý. Hết chương 71
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]