Edit: Mều Cuối cùng, hai tên thiếu niên hung bạo bị kết an một năm tù giam vì tội cố tình gây sự. Sau khi biết được tin này, trêи mặt Âu Dương lộ ra nụ cười trong trẻo hiếm thấy. Giang Đường cảm thấy phán quyết rất hay, nếu bố mẹ bọn chúng bỏ mặc không quan tâm thì để pháp luật dạy chúng cách làm người. Còn một ngày nữa là đến quốc tế thiếu nhi, Giang Đường nhận được tin nhắn thông báo của cô giáo trong nhóm phụ huynh, trừ trẻ con, người lớn cũng phải tham gia hoạt động trong lễ bán hàng từ thiện. Nội dung là làm bánh ngọt cùng các con, bánh ngọt làm xong sẽ được bán ở lễ bán hàng từ thiện, bánh bán xong hết trước sẽ được một phần quà nhỏ đến từ nhà trường. Những loại hoạt động như thế này chắc chắn không có bao nhiêu phụ huynh trung thực tự mình làm, đa số đều chọn đi ra ngoài mua, nhưng Giang Đường là người thành thật, sao khi nhận được thông báo, cô lập tức đi mua vật liệu. Bơ bánh ga tô làm khá vất vả, cũng không dễ nắm bắt, Giang Đường quyết định nướng bánh quy, bớt việc lại dễ dàng mang theo. Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Giang Đường gọi ba đứa nhỏ đến cùng hỗ trợ. Thiển Thiển chỉ mới ba tuổi, đứng không tới kệ bếp nên đành ngồi trêи ghế nhỏ làm "Nhà bình phẩm mỹ thực", Lương Thâm ngốc nghếch lại càng không đáng tin. Giang Đường nghĩ tới nghĩ lui, chia cho cậu công việc nhào bột, Sơ Nhất còn dư lại chỉ Giang Đường hoàn thành công việc nướng bánh quy. "Mẹ, mẹ biết nướng không?" Thấy cả buổi Giang Đường không hành động, Lương Thâm hơi mất kiên nhẫn. "Biết." Vẻ mặt cô chắc chắn, không phải nướng bánh quy thôi sao, có gì đâu mà không biết! Bước thứ nhất là đánh bơ, Giang Đường giao nhiệm vụ này cho Lương Thâm, tiếp theo sẽ thêm trứng gà và bột mì, thêm kem vào trong lúc làm. Cô xem sách dạy nấu ăn, chăm chú làm từng bước từng bước, mấy đứa nhỏ chưa bao giờ xuống nhà bếp nên loại trải nghiệm này khá mới mẻ. Sau một tiếng đồng hồ bận rộn, cuối cùng bánh quy nhỏ cũng ra khỏi lò nướng. Mấy đôi mắt kϊƈɦ động nhìn lò nướng chằm chằm, đặc biệt là Lương Thâm, không nhịn được liền nuốt mấy ngụm nước bọt ừng ực. Giang Đường mang găng tay, thấp thỏm lấy bánh ngọt đã được nướng chín, nhưng khi nhìn đến "thứ" này, bốn người cùng nhau im lặng. Bột dính vào nhau, vàng vàng, tùm la tùm lum, vẻ ngoài bóng loáng, lấp lánh kì dị, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng con thỏ nhỏ ban đầu. Thiển Thiển ngửa đầu: "Mẹ ơi, giống cục shit." Giang Đường: "..." Rõ ràng cô làm theo các bước mà!! Chẳng lẽ... thêm bơ quá nhiều ư??? "Không sao, không sao đâu, chúng ta thử lại lần nữa." Giang Đường cỗ vũ con mình, lại chuẩn bị vật liệu để làm lần thứ hai. Cô cảm thấy trù nghệ của mình đã tăng lên, lần trước phạm sai lầm nhất định chỉ là ngoài ý muốn, chỉ cần cô tập trung và tâm huyết, nhất định sẽ tạo ra mấy chiếc bánh quy nhỏ hình con thỏ ngon lành!! Nhưng mà... Hình mấy con thỏ thì có, chẳng qua là... một bầy thỏ đen. Thiển Thiển cầm đũa dừng sức chọt chọt ở phía trêи, không hề nhúc nhích một chút nào. Cô nhóc ngửa đầu: "Mẹ ơi, khét rồi." "..." Không phải khét, đây rõ ràng là cháy thành than!!! Giang Đường nghiến răng, chưa từ bỏ ý định mà làm lại lần thứ ba. Hai lần thất bại trước nhất định là vì chi tiết chưa đủ tốt, người ta thường nói "sự bất quá tam", lần thứ ba nhất định sẽ thành công!! Nhưng mà... Mấy con thỏ có hình dáng, mặc dù hơi cháy xém nhưng chắp vá một chút có thể nhìn được. Chỉ là... Sơ Nhất nếm thử một miếng rồi đặt đũa xuống, im lặng rót hai ly nước, cậu sờ miệng: "Ăn ngon lắm ạ, nhưng hơi mặn." Mặn ư...? Giang Đường gắp một khối lên bỏ vào miệng, trong nháy mắt mặn cả cổ họng. Cô vội vàng phun ra, lập tức mở vòi nước súc miệng, vẻ mặt đưa đám: "Mẹ bỏ nhầm muối..." Mấy đứa trẻ cùng nhau nhìn về phía Giang Đường. Cuối cùng, Lương Thâm chớp chớp mắt: "Mẹ, để đầu bếp của bố đến đây làm đi, bánh quy nhỏ của Giles nướng ăn siêu ngon, hít hà..." "Đi đi đi, nhất định là các con ảnh hưởng sự phát huy của mẹ, đi ra ngoài, đi ra ngoài." Giang Đường không phục, ra tay đuổi hết bọn nhỏ ra khỏi nhà bếp. Thiển Thiển phồng má, bất đắc dĩ lắc đầu : "Phụ nữ aizzz..." Lương Thâm vỗ đầu nhỏ của em gái, nói: "Thiển Thiển, sau này em phải cố gắng kiếm tiền, nếu không sẽ như mẹ, chiều nào cũng vào bếp." Còn nấu ăn không ngon. Khi trời sắp tối, Giang Đường bận rộn trong bếp cả ngày, cuối cùng cũng coi như làm thành mấy chiếc bánh quy nhỏ coi được. Cô bưng một chiếc bánh hình con bướm ra, không thể chờ được đưa cho bọn nhỏ nếm thử. Hình dáng của bánh quy nhỏ rất đáng yêu, có thỏ nhỏ, cũng có heo nhỏ, còn có mèo nhỏ Thiển Thiển thích nhất, bên ngoài hơi cháy xém, tạm thời không nhìn ra cái gì. Sơ Nhất cầm lấy một khối, dè dặt đặt vào trong miệng nếm thử, nhai nhai, rắc một tiếng, hình như vỏ trứng gà... Cậu nâng mắt, thấy trêи mu bàn tay Giang Đường có một mảnh đỏ sẫm, cậu khẽ nhíu mày: "Mẹ, tay mẹ bị sao vậy?" Giang Đường cụp mắt, không để ý nói: "Không cẩn thận bị phỏng, đừng lo lắng." "Mẹ, trong bánh quy này có..." "Bánh quy này ăn rất ngon." Cậu đột ngột nói, cắt đứt lời của em trai. Sơ Nhất ăn hai ba ngụm đã xong chiếc bánh quy ngọt ngào quá mức này, lại cầm khối thứ hai lên: "Ngày mai nhất định sẽ có rất nhiều người mua." "Thật không?" "Vâng." Cậu gật đầu thật mạnh: "Thật ạ." Dứt lời, khủy tay nhẹ nhàng đụng đụng cánh tay của em trai. Lương Thâm nghiêng đầu, cả buổi mới hiểu rõ ý, nói theo: "Mẹ ơi, ngon lắm!" Sau khi nhận được phản hồi của bọn nhỏ, Giang Đường thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa trở lại nhà bếp xếp lô bánh quy nhỏ vào hộp. Ngày hôm sau, Giang Đường đưa mấy đứa nhỏ cùng đến trường tiểu học Hạnh Phúc. Trêи sân trường đã dọn quầy hàng xong, một số do nhà trường chuẩn bị, cũng có một số do phụ huynh phối hợp làm, thứ Sơ Nhất mang đến chính là mấy quyển sách, Lương Thâm và Lương Thiển chuẩn bị bán những món đồ chơi mà bọn nhóc không chơi nữa. Sau khi lựa chọn một vị trí ở giữa, Giang Đường đặt đồ vật cô mang theo lên bàn. "Bố không tới ạ?" Giang Đường sờ đầu nhỏ của Sơ Nhất: "Bố nói tới muộn một lúc." "Vâng." Sơ Nhất gật đầu, thu dọn sách vở và album ảnh một cách có kế hoạch. Bây giờ không nóng lắm, lều che đơn giản trêи đỉnh đầu che khuất ánh nắng mặt trời, ngược lại khá mát mẻ. Giang Đường mở một ít hộp bánh quy ăn thử, lại đặt những hộp còn dư lại gọn gàng, sau đó lẳng lặng đợi khách mời lại đây. Rất nhanh, trường học đông người lên. "Sơ Nhất!" Giang Đường ngước mắt nhìn lại, là Âu Dương. "Cậu khỏe chưa?" Bởi vì lúc trước bị thương nên bà ngoại Âu Dương đã xin cho cậu nghỉ một tuần, không ngờ cậu lại đến trường nhanh như vậy. "Khỏe rồi, chờ thứ hai là có thể đến trường học." Vết thương trêи mặt cậu đã đóng vảy, so với lúc vừa mới nằm viện, trạng thái tốt hơn rất nhiều. "Oa, là bánh quy nhỏ." "Nếm thử đi." Giang Đường đưa một khối bánh đến bên miệng cậu. Âu Dương vui rạo rực tiếp nhận, chờ khi ăn một miếng, vẻ mặt lập tức thay đổi. Bánh này cũng... Hơi ngọt quá nhỉ? Ánh mắt bất giác liếc nhìn Sơ Nhất, đối phương nháy mắt ra hiệu, trong lòng Âu Dương nhanh chóng hiểu ý. "Ngon lắm ạ, tay nghề chị thật tốt." Giang Đường nở nụ cười: "Chị còn lo lắng có ngọt quá hay không, các em thích là tốt rồi." Cô nhìn phía sau Âu Dương, trống rỗng, không khỏi hỏi: "Âu Dương tới một mình sao?" Âu Dương gật đầu, nét mặt ngoan ngoãn: "Bà ngoại chăm sóc em rất cực khổ, sáng nay bà hơi sốt nên em để bà nghỉ ngơi ở nhà rồi." Dứt lời, cậu đi đến quầy hàng trống không bên cạnh, lôi mấy quyển truyện nhăn nhúm còn thiếu vài tờ từ trong cặp nhỏ. Giang Đường bỗng uất ức. Rõ ràng mình mới là người cần giúp đỡ nhất, vậy mà cậu vẫn muốn phí hết tâm tư tham gia bán hàng từ thiện. "Thiển Thiển." Giang Đường khom lưng ghé vào tai cô bé, lấy một tờ 50 đồng trong bóp tiền đưa tới: "Con đi mua lại mấy món đồ của anh Âu Dương đi." Thiển Thiển chớp chớp mắt: "Sao mẹ không đi?" "Mẹ phải trông coi quầy hàng, con đi đi." Thiển Thiển nhận tờ tiền: "Vậy cũng được." Cô bé vòng qua sạp hàng, đi tới trước mặt Âu Dương. Mặt trời gay gắt như lửa, cô bé mặc váy dài hoa vụn, kẹp tóc hình vương miện nhỏ trêи đỉnh đầu khúc xạ ánh sáng ấm áp, lấp lánh. Thiển Thiển là cô bé xinh đẹp nhất trong mắt tất cả các cậu nhóc, khi lẳng lặng đứng đó rất giống bé gái trong bức tranh vẽ, ngoan ngoãn lại linh động. "Em muốn mua mấy quyển sách này." Thiển Thiển giơ cao tay, đưa tờ 50 đồng này đến trước mặt cậu. Âu Dương ngẩn ra, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không tốn nhiều tiền như vậy, anh cũng không có tiền lẻ thối lại cho em..." Thiển Thiển chớp mắt, lấy một tờ 5 đồng từ trong túi đeo lưng: "Tờ này thì sao?" "Tờ này được." Âu Dương nhận tiền, đưa sách vở đến tay cô bé. Khi cô bé ôm sách đang định trở lại quầy hàng, Âu Dương gọi cô bé lại: "Thiển Thiển." "Dạ?" Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt cậu xấu hổ: "Kẹp tóc em đưa anh hôm đó, không cẩn thận bị anh làm hư rồi..." Cậu lục lọi trong túi, lá hoa cúc non nhỏ thiếu một mảnh. Thiển Thiển cắn môi, vẻ mặt hơi mất mát: "Em rất thích cái này..." Âu Dương cúi đầu, càng khổ sở: "... Xin lỗi." Ánh mắt Thiển Thiển khẽ động, cô bé đặt sách vở lại bàn, sau đó lại vui vẻ chạy đến nhận kẹp tóc, tay nhỏ dùng sức một cái, lá hoa chỉ còn lại bốn mảnh. Cô gái nhỏ đưa kẹp tóc tới một lần nữa: "Bây giờ là cỏ bốn lá rồi." Cậu há miệng, chậm chạp không nói gì. Thiển Thiển nở nụ cười, lúm đồng tiền hiện trêи mặt: "Chị Tiểu Cao nói cỏ bốn lá đại diện cho may mắn, sau này anh nhất định sẽ trở thành một người có danh vọng, cực kỳ may mắn." Âu Dương xúc động, suýt chút nữa không kìm được rơi nước mắt. Hai đứa nhỏ phía bên này trò chuyện vui vẻ, Lương Thâm bên này trừng mắt sắp rơi con ngươi ra ngoài. Chỉ thấy Lương Thâm bò lên ghế tựa, lôi kéo ống tay áo của Giang Đường: "Mẹ." Giang Đường đang cười Thiển Thiển và Âu Dương đối diện, khi nghe thấy giọng của con trai nhỏ, cô hững hờ đáp lại: "Hả?" "Con không đồng ý cho Thiển Thiển ở bên tên nhóc nghèo này!" Cuối cùng Giang Đường cũng hoàn hồn: "... Hả?" Ánh mắt cậu căm giận: "Đồ chồn." "..." "Lương Thâm, không được nói như vậy." "Con không thích anh ta." Lương Thâm hừ lạnh, lại hung hăng trừng Âu Dương một cái. Âu Dương sắp chọc cậu phiền chết, anh hai thích thì thôi đi, nhưng đến cả Thiển Thiển cũng thích chơi đùa với anh ta, tên nhóc bẩn thỉu, rối bời này có điểm nào khiến người khác yêu thích chứ. Đáng ghét. Nếu cậu cao thêm chút nữa thì tốt rồi, cậu nhất định sẽ đánh cho răng anh ta rơi đầy đất! Sau khi lễ bán hàng từ thiện bắt đầu nửa tiếng, người tụ tập trong sân trường càng lúc càng đông. Sách của Sơ Nhất đã bán được hai ba phần, món đồ chơi của Lương Thâm đều được người khác mua lại, đến ngay cả Thiển Thiển cũng thu được kha khá, cũng có khách mời lại đây ăn thử bánh quy, nhưng chỉ nếm thử rồi đi. Lại nhìn hai nhà phía trước và bên cạnh, hai nhà họ làm bánh ga tô, mấy phút trước đã tiêu thụ hết sạch. Lễ bán hàng từ thiện tổ chức lúc buổi trưa, các quầy hàng phía trước hầu như đã bán hết, chỉ có bánh quy nhỏ trước bàn Giang Đường không hề xê dịch một tí nào. Cô hơi buồn bực, cầm lên nếm thử, chân mày đẹp đẽ cau lại: "Đúng là ăn không ngon..." Ngọt. Có mấy cái hình như còn có vỏ trứng ở trong. Thế nên cô thực sự không thích hợp xuống bếp sao? Giang Đường lâm vào buồn rầu sâu sắc. Thở dài trong lòng, Giang Đường rũ mắt nhìn về phía Sơ Nhất: "Mẹ đi toilet đây, con phải trông em gái, đừng để em chạy lung tung nhé." Sơ Nhất gật đầu, ngoan ngoãn trông coi bên cạnh em trai và em gái. Lễ bán hàng từ thiện sắp kết thúc, phụ huynh bên cạnh cũng bắt đầu thu sạp, Sơ Nhất quơ quơ hộp tiền quyên góp trước mặt, bên trong xấp xỉ hai, ba trăm đồng, đối với bọn nhỏ cũng xem như phong phú. Nhưng vào lúc này, một bóng người sa vào đôi mắt của bọn nhỏ. Người đàn ông đeo khẩu trang, vừa cao vừa gầy, để lộ đôi mắt khôn khéo, sắc sảo, đầy bén nhọn. Ánh mắt Thiển Thiển sáng lên, vùng khỏi Sơ Nhất chạy tới. "Bố ơi...!" Trong nháy mắt ôm lấy con gái, sự sắc bén được che đậy, trần đầy nhu hòa người bố. "Xin lỗi, hình như bố tới trễ." Sơ Nhất lắc đầu, ánh mắt hớn hở: "Vừa kịp ạ." Anh nhìn một vòng xung quanh, nói: "Hình như đã mua hết rồi." Sơ Nhất đáp: "Lát nữa phải nộp tiền trong hộp này lên." Lâm Tùy Châu quét mắt qua, nhìn trêи bàn còn bày mấy hộp nhỏ nhỏ tinh xảo, bên trong đều chứa bánh quy nhỏ, một tay anh ôm Thiển Thiển, một tay kéo nửa khẩu trang xuống, cầm lấy một khối bánh đặt vào miệng, chậm rãi thưởng thức. Đuôi lông mày khẽ nhếch: "Mẹ con làm ư?" Thiển Thiển ôm cổ Lâm Tùy Châu, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Làm cả ngày đấy." Giọng Lâm Tùy Châu mang theo ý cười: "Một hộp cũng không bán được sao?" Thiển Thiển phồng má, khe khẽ "ừm" một tiếng. Lâm Tùy Châu nở nụ cười trầm thấp, đánh mắt cho trợ lý phía sau: "Mang đi hết đi." "Vâng." Trợ lý ôm hết năm, sáu hộp vào lòng. Lâm Tùy Châu chọc chọc mũi Thiển Thiển, rũ mắt nhìn Sơ Nhất: "Chỗ này bao nhiêu tiền?" "Mẹ chưa nói giá, bố xem mà cho đi." Bởi vì căn bản không ai hỏi giá cả, đa số đều nếm thử một lần thì đi. "Xem mà cho à..." Anh nhíu mày: "Bố cảm thấy vô giá." Sơ Nhất ngạc nhiên: "Bố nghiêm túc sao?" Anh không đáp, tùy ý rút trong bóp tiền ra mấy tờ tiền màu đỏ nhét vòng trong hộp tiền quyên góp. Sau khi xong việc, anh véo khuôn mặt nhỏ bé của Sơ Nhất, giọng nhu hòa: "Đừng nói cho mẹ." Sơ Nhất ngơ ngác gật đầu. "Bố còn có việc, phải đi trước một bước, lát nữa các con về thẳng nhà là được. Đợi ngày mai bố đưa bọn con ra ngoài chơi." Cuối cùng, anh cọ cọ khuôn mặt nhỏ của Thiển Thiển, lưu luyến bịn rịn xoay người rời khỏi trường học. Bên trong xe. Lâm Tùy Châu mở khẩu trang, ảnh mắt đảo qua chiếc hộp tràn đầy bên cạnh. Ngón tay với khung xương rõ ràng của anh mở dải băng đánh dấu, vị kem ngọt ngào tràn ngập chóp mũi. Lại nếm thử một khối, nhẹ nhàng nhai, ung dung thong thả, trong lúc cắn phải vỏ trứng cứng cứng, dường như anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh Giang Đường bận rộn trong nhà bếp, nhất định là hỗn loạn không thể tả, sứt đầu mẻ trán, còn không phân biệt được muối mặn và đường trắng. Nhưng chắc chắn cô... rất chăm chú. "Giám đốc Lâm, bánh này ngọt quá." Trợ lý ăn nửa cái, cảm thấy cả người đều bị ngọt ngấy. Lâm Tùy Châu khẽ nâng mắt: "Tôi cho cậu ăn chưa?" "... Ặc." Người đàn ông bá đạo ôm hết mấy chiếc hộp vào lòng, thấp giọng lầm bầm: "Không được ăn bánh của vợ tôi." "..." "......." Hình như... là vợ cũ của anh chứ? Trợ lý chỉ phỉ nhổ trong lòng, nào dám lớn tiếng. Chân trước Lâm Tùy Châu vừa đi thì chân sau Giang Đường từ toilet trở về. Cô thấy bàn trống trơn thì hơi kinh ngạc: "Bán hết ánh quy nhỏ rồi ư?" "Vâng." Thiển Thiển ngước mặt, cười vừa đáng yêu vừa ngọt ngào: "Đã được mua hết rồi." Giang Đường vô cùng bất ngờ: "Vị giác ai lạ thế?" Ba đứa nhỏ liếc mắt nhìn nhau, che miệng cười nhất định không chịu nói. Mắt hồ ly của Giang Đường nhắm lại, trong lòng đã có đáp án. "Bố con đến à?" Thiển Thiển tựa như hồ ly nhìn Giang Đường đoán được đáp án, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cúi xuống: "Mới vừa đi rồi ~" "Bố đã nói gì?" Thiển Thiển trả lời: "Bố bảo chúng ta về nhà, ngày mai đưa chúng ta ra ngoài chơi." Giang Đường cân nhắc một chút: "Được." Lúc này, cô chú ý đến Âu Dương bên cạnh đã im lặng không nói gì thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị rời đi. Giang Đường vội vàng gọi lại: "Dương Dương, em muốn về nhà sao?" Âu Dương vác cặp sách lên, gật đầu đáp: "Em muốn trở về chăm sóc bà ngoại." "Vậy lát nữa em hẵng đi." Tuy không hiểu ý Giang Đường, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đồng ý. Sau khi thu dọn đồ đạc xong và nhận quà tặng của trường học, Giang Đường dẫn bốn đứa nhóc đến một siêu thị nhỏ gần đây, cô mua đồ ăn và thực phẩm dinh dưỡng đầy hai túi. Ra khỏi siêu thị, Giang Đường đưa một túi trong đó đến trước mặt Âu Dương: "Đây là quà chị tặng cho bà ngoại em, bà cụ bị bệnh phải ăn ngon hơn." Thân thể Âu Dương cứng đờ, vội vã xua tay: "Không cần đâu, không cần những thứ này đâu ạ." "Âu Dương." Giang Đường cụp mắt, "Đây là quà chị tặng cho bà ngoại, em chỉ chuyển thay chị, có muốn hay không cũng do bà ngoại em định đoạt, huống hồ chúng ta là bạn bè, bà ngoại em bị bệnh, chị đưa chút đồ cũng không có gì đáng trách." Vừa nói lời này, Âu Dương cũng không từ chối nữa. Cậu nhận đồ, khóe mắt lấp lánh ánh nước: "Em cảm ơn chị..." Sau khi gia cảnh sa sút, bà con cũng không liên lạc với bọn họ, chỉ lo dính tới bọn họ, không thể thoát. Tính tình bà ngoại Âu Dương quật cường, cũng chưa từng lên tiếng tìm người giúp đỡ, đây là lần đầu tiên có người đưa đồ cho bọn họ. Cậu mang theo túi nặng trình trịch này, gian nan đi về nhà, cậu âm thầm thề, mình nhất định phải học tập thật giỏi, nhanh chóng lớn lên, trở thành người ưu tú. Đợi đến khi đó, cậu sẽ báo đáp người trợ giúp cậu thật tốt. "Mẹ, chúng ta đến chỗ bố sao?" "Con không muốn đi sao?" Lương Thâm ngồi phía sau xe nằm sấp trêи ghế dựa, khuôn mặt nhỏ nhắn xoắn xuýt. "Không đi không được sao?" Giang Đường rất bất ngờ: "Trước kia, ngày nào con cũng ầm ĩ muốn đi về, bây giờ là thế nào?" Lương Thâm cau mày, dù sao cậu cũng không thể nói bố biến thành con rồng ác độc nhỉ? Huống chi... thực ra Lương Thâm rất hưởng thụ tháng ngày sống cùng mẹ. Sau khi cậu trở nên nghe lời, hiểu chuyện thì mẹ rất ít khi hung dữ với cậu, có lúc còn hôn trộm cậu một cái. Nhưng bố không giống vậy, bố rất nghiêm túc, khi kể chuyện cổ tích cũng lạnh như băng, khi ôm thì cứng ngắc, không tốt bằng mẹ một chút nào. Ôi. Trước đây, chắc cậu bị nước thuốc của con rồng ác độc dán tim, nên cậu mới cảm thấy mẹ không tốt. Nếu có thể trở lại, cậu nhất định phải vả miệng mình mạnh hai cái. "Các con ngồi yên, mẹ phải lái xe." "... Ồ." Lương Thâm bất đắc dĩ trở lại chỗ ngồi, cậu liếc ra ngoài xe, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ưu sầu. "Lương Thâm, em không vui sao?" Thân là anh hai, Sơ Nhất ân cần hỏi. "Khi nào thì em có thể kết hôn?" Sơ Nhất tính nhẩm, đáp: "Phải tròn 22 tuổi nha." Cậu nhìn về phía Lương Thâm: "Em muốn kết hôn ư?" "Đúng vậy." Lương Thâm gật đầu, đột nhiên nói với Giang Đường đang lái xe: "Mẹ, mẹ bỏ bố đi, sau này con nuôi mẹ." Giang Đường đang lái xe run run tay, suýt chút nữa lái qua làn xe gắn máy. ".............. Gì???" Đứa nhỏ này... có phải đầu óc có chút vấn đề không? Hết chương 61
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]