Chương trước
Chương sau
Edit: Mều
"Đây không phải là thằng con hoang kia à?" Tên cao gầy vểnh mũi lên trời, vẻ mặt xem thường.
Con cái ít nhiều sẽ chịu ảnh hưởng từ bố mẹ, khi Âu Dương còn là hàng xóm của bọn chúng, bọn chúng đã nghe bố mẹ huyên thuyên sau lưng không ít lần, lâu dần, bọn chúng cũng biết Âu Dương là con riêng, một đứa con hoang lén lúc sinh ra với người khác. Nên mỗi lần thấy cậu, chúng đều sẽ châm biếm một phen.
Âu Dương không lên tiếng, cắn môi chuẩn bị vòng qua bọn chúng rời đi.
"Muốn đi hả mày." Tên cao gầy kéo cánh tay nhỏ của Âu Dương lại, từ trêи cao nhìn xuống cậu: "Muốn đi cũng được, mày đến căn tin bên kia mua cho bọn tao hai gói thuốc lá đi."
Âu Dương lại vùng ra: "Tao không có tiền!"
Tên cao gầy rõ ràng không tin: "Tao nhớ bà ngoại mày cho mày tiền mỗi ngày, giờ mày nói với tao mày không có tiền à?"
Âu Dương hung ác lườm hai tên đó một cái, bất giác siết chặt túi, nơi đó chứa năm đồng, là tiền cơm trưa bà ngoại cho cậu.
"Tao không có tiền!"
Cậu lớn tiếng lặp lại lần nữa.
Khi tên cao gầy đang định ra tay cướp tiền thì một tên mập cao lớn phía sau chú ý đến Sơ Nhất co ro ở phía sau, đồng phục cậu chỉnh tề, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đẹp đẽ khiến người khác muốn móc ra. Tên mập lập tức ghen tị với dáng dấp của Sơ Nhất, tiến lên vài bước túm thẳng cổ áo của Sơ Nhất lên.
Ngay sau đó hỏi: "Đây là bạn của mày sao?"
Trong lòng Âu Dương giật thót một cái, vội vàng nói: "Tao không quen biết nó, chuyện này không liên quan gì đến nó."
Hai tên kia liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt xem thường.
"Chắc tao quan tâm mày có quen biết hay không, bọn mày đã đi chung chắc chắn là quen biết."
"Hồ Tử, kéo bọn nó ra, chờ chúng ta tìm xem sẽ biết có tiền hay không."
Sơ Nhất và Âu Dương không tránh được, bị bọn chúng cưỡng chế kéo vào trong hẻm nhỏ ở đường lớn đối diện. Sau khi bốn bề vắng lặng, bọn chúng đẩy mạnh hai đứa nhỏ lên mặt đất, ngồi xổm xuống bắt đầu kéo quần áo của hai cậu.
"Thả tao ra...!"
"Bọn mày đừng chạm vào tao......!
Sức lực của tên cao gầy và tên mập rất lớn, Âu Dương và Sơ Nhất hoàn toàn tránh không thoát.
Rất nhanh, áo khoác đồng phục bị kéo xuống, tên cao gầy lấy năm đồng trong túi tiền Âu Dương, lại lấy một chiếc kẹp tóc nhỏ tinh xảo trong túi chỗ ngực áo sơ mi của cậu.
Kẹp ngọc hình hoa cúc nhỏ, khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh, rực rõ dưới ánh mặt trời yếu ớt.
Đó là Thiển Thiển đưa cho cậu.
"Cái gì đây?"
Tên cao gầy ngắm nghía một lúc, nở nụ cười: "Con gái đeo đây mà, Âu Dương, mày ghê đấy."
Tên mập cười nhạo theo: "Nói không chừng là đồ Âu Dương dùng đấy."
Tên cao gầy cúi người, vỗ vỗ mặt cậu: "Âu Dương, mày cũng tết tóc sao?"
Sau khi bọn chúng cười vài tiếng thì vứt kẹp tóc trêи mặt đất, nhổ bãi nước bọt lên phía trêи, giơ chân, giẫm mạnh lên kẹp tóc.
Âu Dương ngơ ngác nhìn chiếc kẹp tóc nhỏ bị chà đạp, khuôn mặt tươi cười của Thiển Thiển lại một lần nữa hiện lên trong đầu cậu, đó là lần đầu tiên có người tặng quà cho cậu, lần đầu tiên có người kéo tay cậu chơi đùa với cậu, nhưng mà...
Tức giận từ từ xông lên đầu, khuôn mặt tươi cười dữ tợn của bọn thiếu niên khiến cậu mất đi lý trí, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm đặt trêи mặt đất. Con ngươi Âu Dương bùng lên sự phẫn nộ mãnh liệt, cậu khẽ cắn răng, đứng dậy nhào tới, dây dưa cắn xé tên cao gầy đang hành hung một trận.
Tên cao gầy bị cậu cắn lỗ tai, đau đến mức kêu to, rất nhanh, tên mập kéo Âu Dương ra, nhấc chân đạp mạnh mấy cái lên bụng cậu.
Cơn đau đớn kịch liệt từ bụng truyền tới nhanh chóng khiến Âu Dương mất đi năng lực phản kháng, cậu cuộn tròn người thành hình con tôm, nét mặt đau đớn nôn khan ra mấy ngụm nước chua.
"Đmm!" Tên cao gầy nổi giận, nắm tóc Âu Dương đập lên tường hai lần.
Cậu ngã trêи mặt đất, cả buổi vẫn chưa trở lại bình thường.
Âu Dương ho khan vài tiếng, dùng cả tay chân bò qua, nắm chặt chiếc kẹp hoa cúc kia như che chở bảo bối.
"Bọn mày đủ rồi." Cả buổi, Sơ Nhất mới phản ứng được, đi tới che chở trước mặt Âu Dương: "Trêи người tôi có tiền, tôi đưa hết cho các người, đừng đánh cậu ấy."
"Cút ngay." Tên mập quăng một bạt tai tới, Sơ Nhất lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đặt ʍôиɠ ngã ngồi trêи đất.
Cậu rêи rỉ, nói tiếp: "Bọn mày đừng..."
"Fuck, chảy máu rồi." Tên cao gầy chùi lỗ tay, toàn vết máu đỏ tươi.
Tên đó tức giận chửi ầm lên: "Mày chính là thằng con hoang! Mẹ mày chết rồi, ba mày cũng không cần mày! Con riêng mất mặt không!?"
Sơ Nhất chưa bao giờ gặp phải loại bạo lực học đường này, cũng chưa từng nhận loại ác ý này, khóe miệng cậu run rẩy, lặng lẽ lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát. Nhưng hành động của cậu nhanh chóng bị tên mập chú ý, tên mập đạp tới, đá văng điện thoại, giơ quả đấm lên định đánh lên đầu Sơ Nhất.
Cậu sợ hãi bảo vệ đầu, trong một mảnh đen tối, đau đớn trong suy nghĩ lại không truyền đến.
Sơ Nhất hé mắt, kinh ngạc nhìn Âu Dương che chở cậu sau người.
"Chuyện này không liên quan đến nó, bọn mày để nó đi đi." Âu Dương vén tay áo lên lau máu mũi bị đánh chảy ra: "Bọn mày tùy tiện đánh tao, tao không phản kháng, cũng không mách người khác."
"Cút, mẹ nó ai thèm nghe lời mày!"
Rõ ràng bọn chúng đánh rất mạnh, rồi điên cuồng đá năm, sáu chân lên hai đứa nhỏ.
Mặt trời chói chang trêи đỉnh đầu được một đám mây xanh che chắn, ánh mặt trời biến mất, khiến ngõ nhỏ chật hẹp càng thêm tăm tối.
Bốn phía đều là sương mù ʍôиɠ lung.
Sơ Nhất nhìn đám thiếu niên ngũ quan non nớt nhưng ánh mắt dữ tợn, lại nhìn mặt mũi Âu Dương sưng vù luôn bảo vệ phía trước cậu.
Cậu siết nắm đấm, ánh mắt bình tĩnh.
Chờ khi ánh nắng vụn vặt lần thứ hai chiếu xuống, ánh mắt của cậu đã thay đổi.
Thiếu niên gầy gò lảo đảo đứng dậy, vươn ra sau cầm lấy một viên gạch ở góc tường, cậu từng bước từng bước đến gần hai tên thiếu niên đang thực hiện hành vi bạo lực, cuối cùng vung tay lên...
"Bốp!!"
Máu đỏ tươi chói mắt, thế giới lâm vào yên tĩnh.
Cậu đứng dậy, mí mắt rũ xuống bề nghễ nhìn thế gian.
Tên cao gầy đã ôm đầu ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ còn tên mập với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
A Vô nắm chặt viên gạch dính máu, trêи mặt như kết băng sương.
Cậu lại giơ gạch lên, đập vào mặt tên mập, tuy cậu ta đã lùi về sau hai bước nhưng vẫn xui xẻo bị thương ở sống mũi.
Mùi máu tanh tràn ngập chóp mũi.
Hai tên đó ngã xuống đất, đau đớn rêи rỉ, đâu còn thấy được sự hung hăng lúc trước.
A Vô thu mắt, giọng nói lạnh lùng như băng: "Trẻ con giết người không phạm pháp."
Sự nghiêm túc của cậu đã dọa tên mập và tên cao gầy, hai ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Một tay tên mập ôm mũi, một tay nâng tên cao gầy chảy máu trán, thân thể run rẩy muốn chạy về ngay lập tức.
"Đợi đã."
Lưng hai tên nọ cứng đờ, dừng chân lại.
"Chúng mày nên nói gì?"
Ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo qua, lại khom lưng cầm lấy viên gạch.
Bọn chúng há miệng, giọng đã chứa tiếng khóc nức nở: "Xin... xin lỗi, chúng tôi... không dám nữa."
"Còn gì nữa không? Về nhà nên nói với bố mẹ thế nào?"
Miệng tên mập đầy máu, âm thanh mơ hồ không rõ: "Do chúng tôi... do chúng tôi không cẩn thận?"
"Không cẩn thận à?" A Vô nhíu mày.
"Do hai đứa bọn tôi đánh nhau, nên bị thương!"
"Có liên quan đến những người khác không?"
"Không... không liên quan."
Ngữ điệu A Vô bình tĩnh: "Tao có thể tìm tới trường học của bọn mày, nếu bọn mày nói những điều không nên nói thì bọn mày sẽ biết hậu quả..."
Lời nhắc nhở này hoàn toàn cắt đứt ý nghĩ của hai tên nọ, bọn chúng dìu nhau, lảo đảo chạy khỏi ngõ nhỏ.
Ầm.
Cục gạch bị vứt trêи mặt đất.
A Vô xoa xoa tay, từ trêи cao nhìn xuống Âu Dương không dám làm một cử động nhỏ nào, sau mấy giây im lặng đối mặt: "Ngu xuẩn."
Thu lại tầm mắt, ánh mắt của cậu lại là một mảnh trong sáng.
Sơ Nhất mờ mịt nhìn bốn phía, trêи đất có dấu vết một bãi máu chưa khô, hai tên kia đã đi rồi, chỉ còn lại Âu Dương ngã trêи mặt đất, quần áo nhăn nheo.
Sơ Nhất lấy lại tinh thần, tiến lên vài bước: "Cậu có thể đứng lên không?"
Tay cậu vừa mới đưa tới, đã bị Âu Dương tránh né.
Con ngươi Âu Dương tràn đầy kinh ngạc.
Sơ Nhất không nhận ra bất thường: "Sao vậy?"
Giọng Âu Dương run cầm cập: "Vừa nãy cậu... đánh bọn họ."
Nhớ đến ánh mắt Sơ Nhất lúc nãy, đến bây giờ trong lòng Âu Dương vẫn còn sợ hãi, cậu ấy luôn cảm thấy Sơ Nhất không đúng lắm, nhưng không nói được sai ở chỗ nào.
Sơ Nhất nhanh chóng hiểu ra điều Âu Dương nói là gì, cũng không phủ nhận: "Là A Vô làm."
"A... A Vô là ai?"
Sơ Nhất đáp: "Anh của tôi."
Âu Dương lạnh cả sống lưng, bất giác nhìn ra phía sau cậu, nuốt nước bọt ừng ực: "Anh của cậu, là quỷ ư?"
Sơ Nhất lắc đầu: "Rất khó nói, nhưng mà anh ấy không phải quỷ, bọn tôi dùng chung thân thể."
"..."
Đối với Âu Dương suy nghĩ đơn giản mà nói, chuyện này có hơi khó lý giải, nhưng cậu có thể khẳng định, người đứng trước mặt cậu vẫn là Lâm Sơ Nhất thuần lương.
Sơ Nhất đến gần Âu Dương: "Nếu hôm qua anh ấy có nói gì với cậu thì tôi xin lỗi cậu."
Cậu nói tiếp: "Trước đây có rất nhiều bạn nhỏ đến gần tôi đều vì thấy nhà bọn tôi có tiền, A Vô nghĩ cậu cũng như vậy, có lẽ anh ấy đã nói một số lời quá đáng, nhưng anh ấy không có ác ý. Hôm nay tôi muốn giải thích rõ ràng với cậu, hi vọng cậu đừng hiểu lầm tôi."
"Vậy hôm qua..." Môi Âu Dương giật giật: "Không phải cậu à?"
"Ừm, không phải tôi."
Ánh mắt Âu Dương lấp lóe: "Cậu làm bạn với tôi không phải vì thương hại tôi ư?"
Sơ Nhất nở nụ cười: "Tại sao tôi lại thương hại với cậu chứ? Cậu vừa không bị bệnh gì, tứ chi cũng không phải không cầm được đũa."
Viền mắt Âu Dương đỏ ửng: "Cậu biết Âu Bình Vân không? Ông chủ của một công ty lớn, rất nổi tiếng."
"Tôi biết." Sơ Nhất gật đầu: "Bố tôi từng hợp tác với ông ấy."
"Ông ấy là bố của tôi." Âu Dương mím môi: "Nhưng ông ấy đã kết hôn, người bên ngoài đều nói... nói tôi là con hoang."
Hàng mi đẹp đẽ của Sơ Nhất nhíu lại, cậu chưa từng trải qua nỗi đau của cậu ấy nên tất nhiên không thể nào đồng cảm được.
"Người xung quay đều mắng mẹ tôi, sau đó bà ấy... bà ấy mất."
Nói qua nói lại, Âu Dương che mắt khóc không thành tiếng.
Mỗi đêm mưa, cậu luôn sợ sệt, thường nghe được tiếng nổ kia, thậm chí sấm sét xẹt qua bầu trời đêm cũng sẽ khiến cậu nhìn thấy hình ảnh khủng bố máu thịt be bét đó.
Âu Dương không hiểu tại sao mẹ cậu lại bỏ cậu, cũng không hiểu tại sao người xung quanh đều nhục mạ bọn họ, rõ ràng bọn họ không làm gì sai.
Mỗi ngày mỗi đêm, bà ngoại tuổi già đều ôm bức ảnh khóc ở bên ngoài, trong nháy mắt này, Âu Dương biết mình nhất định phải hiểu chuyện, cậu phải lớn lên, phải trở nên dũng cảm, phải một mình chống đỡ một phương, chỉ có như vậy cậu mới có thể bảo vệ người thân duy nhất.
"Chuyện này cũng không phải lỗi của cậu..." Sơ Nhất thấy cậu ấy khổ sở, bản thân cũng có chút khó chịu, cậu chớp chớp mắt: "Cậu... sau này cậu có thể thường đến nhà tôi chơi, bố tôi nhiều con, không ngại có thêm một đứa trẻ nữa, nếu như cậu không chê thì... thì làm em trai của tôi đi."
Âu Dương sụt sịt mũi: "Vì... vì sao là em trai?"
"Bởi vì tôi vẫn phải là anh hai, tôi sẽ bảo vệ cậu, cũng giống như tôi bảo vệ Lương Thâm vậy."
Cậu rất chân thành, nét mặt nhỏ nhắn nghiêm túc xua tan khói mù trong lòng Âu Dương.
Âu Dương tùy tiện chùi mặt mình, cười ra bong bóng nước mũi: "Cậu vẫn nên thôi đi, tôi cao hơn cậu, tôi có thể để cậu làm em trai tôi."
Sơ Nhất nghĩ một lúc, gật đầu: "Được, chỉ cần cậu đồng ý với tôi không trốn học là được."
Lỗ tai Âu Dương đỏ lên: "Tôi không trốn học..."
Sơ Nhất nghiêm mặt: "Bây giờ cậu đang trốn học đấy."
Âu Dương ưỡn ngực: "Mẹ cậu cho phép tôi dẫn cậu trốn học."
"..."
Đột nhiên im lặng.
Không còn lời nào để nói.
Một lúc sau, Âu Dương ôm bụng nằm trêи mặt đất, cậu rầm rì hai tiếng khó chịu, khiến Sơ Nhất hốt hoảng một phen.
"Cậu sao rồi?"
Giọng điệu Âu Dương suy yếu: "Chắc là bị chấn thương bên trong rồi."
Tuy đã che chở bụng, nhưng vẫn bị đá mấy cái, lúc trước không cảm thấy, nhưng bây giờ mới lấy lại tinh thần.
Sơ Nhất gói quần áo của hai người trêи mặt đất lại, tiến lên dìu cậu ấy đứng lên: "Chúng ta về nhà trước rồi để mẹ tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Âu Dương lắc đầu: "Bỏ đi bỏ đi, tiền thuốc rất đắt, tôi không có nhiều tiền như vậy, huống hồ... nếu như mẹ cậu biết tôi dẫn cậu đi đánh nhau, chắc chị ấy sẽ rất tức giận."
Truyền giấy là chuyện nhỏ, trốn học đánh nhau là chuyện lớn, cậu không muốn Giang Đường hiểu lầm Sơ Nhất, không muốn để người ta nói cậu là đứa trẻ hư.
"Mẹ tôi sẽ không tức giận đâu." Sơ Nhất nói một cách chắc chắn, cận thân đỡ cậu ấy ra ngoài.
Âu Dương không bướng bỉnh nữa, khập khễnh đi theo.
Nắng rất to, dòng xe trêи đường lớn hai bên quảng trường vẫn tấp nập.
Ánh nắng chói chang trêи đỉnh đầu được cành cây dày đặc chia cắt thành những đốm sáng nhỏ nhỏ, bọn họ dìu lẫn nhau, chầm chậm di chuyển.
Đi một lúc, Sơ Nhất đột nhiên nở nụ cười.
Âu Dương nhìn cậu đầy quái dị: "Cậu cười cái gì?"
Sơ Nhất mím môi, nhịn cười: "Đây là lần đầu tôi bị người ta đánh."
Âu Dương càng lấy làm lạ: "Cậu bị đánh mà vẫn vui vẻ thế sao?"
Cậu chớp chớp mắt, nhìn bóng dáng di chuyển trêи mặt đất: "Vui chứ."
"..."
".... Đầu cậu bị hỏng rồi hả?"
Sơ Nhất không trả lời.
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì cậu đã có một loại ý thức trách nhiệm, làm con trai cả, cậu phải chăm sóc em trai, em gái, kính trọng bố mẹ, câu mà bố nói với cậu nhiều nhất là: "Sơ Nhất, con phải hiểu chuyện."
Cậu phải hiểu chuyện.
Không thể phiền não, không thể tùy hứng, không thể có một chút sai lầm nhỏ nào.
Áp lực khiến cậu trưởng thành, khiến cậu biến thành đứa trẻ ngoan ưu tú.
Áp lực khiến cậu khổ sở, khiến cậu trầm mặc hướng nội, khiến cậu biết tự bảo vệ mình.
Nhưng hôm nay...
Lần đầu tiên có người bảo vệ trước mặt cậu trừ A Vô.
Thật vui vẻ.
"Hai tên kia gọi phụ huynh đến tìm thì làm sao bây giờ?"
Âu Dương hơi lo lắng, lại có chút sợ hãi.
Sơ Nhất bình tính nói: "Do bọn chúng ra tay trước, huống hồ tôi đã ghi âm lại rồi."
Âu Dương ngẩn ra: "Ghi âm?"
"Đúng vậy." Sơ Nhất lấy điện thoại của mình ra, tuy màn hình đã vỡ nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng: "Bố tôi đã nói, nếu gặp chuyện trước tiên phải bình tĩnh, rồi lưu lại chứng cứ, bọn chúng đánh người là phạm tội, đương nhiên tôi phải ghi âm rồi."
"..."
"......"
Âu Dương bình tĩnh nhìn Sơ Nhất.
Thời khắc này, hình tượng Sơ Nhất cao hai mét tám.
Chờ khi bọn họ về nhà, Giang Đường mới nhận được điện thoại của cô giáo, nói Sơ Nhất và Âu Dương trốn học. Lúc cô đặt điện thoại xuống chuẩn bị đến trường học thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa phòng mở ra.
Hai đứa nhỏ đứng trước cửa.
Mặt mũi bầm dập, quần áo lộn xộn, giống như vừa mới bị ngược đãi.
Giang Đường sửng sốt vài giây mới bình tĩnh lại, trợn to mắt: "Ai đánh các con?!"
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu :"Không... không ai cả."
Giang Đường vừa vội vừa tức, cũng không quan tâm được nhiều như vậy, kéo hai đứa vào phòng khách, tìm kiếm hộp thuốc xử lý vết thương cho bọn nhỏ.
"Đừng gạt mẹ, có phải có học sinh bắt nạt các con không?"
Sơ Nhất khúm núm: "... Gần như vậy."
"Ai?"
Ánh mắt Sơ Nhất do dự: "Con... con cũng đánh bọn nó rồi, chúng nghiêm trọng hơn bọn con nhiều."
Giang Đường chợt dừng tay, hơi không tin.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Giang Đường, Âu Dương vội vàng lên tiếng: "Thật ạ, Sơ Nhất dùng viên gạch đánh bọn nó bỏ chạy rồi."
Viên... gạch???
Giang Đường sợ hãi hít sâu một hơi.
Con trai của cô tay nhỏ, chân ngắn, ngày thường bê đồ đã tốn sức rồi, vậy mà giờ lại dùng gạch đánh người khác? Còn đánh bỏ chạy?
Âu Dương kể cho Giang Đường nghe chuyện đã xảy ra từ đầu đến cuối một lần, nói xong, cậu ấy cúi đầu không dám nhìn sắc mặt cô.
Im lặng cả buổi.
Giang Đường có chút không biết làm sao.
Bất kể là trong hay ngoài nước, lớp lớn bắt nạt lớp nhỏ là chuyện hết sức bình thường, trong mắt giáo viên và phụ huynh, loại hành vi bạo lực học đường này chỉ là trò đùa giỡn của trẻ con. Khi Giang Đường đi học, bởi vì dung mạo xinh đẹp nên bị không ít nữ sinh lưu manh chặn trong ngõ nhỏ. Tình tình cô nóng này, thường hay lấy một chọi ba, có lúc thắng, có lúc thua, Có một lần đánh đối phương vỡ đầu chảy máu, rõ ràng là đối phương khiêu khích trước, nhưng cô lại bị nhà trường kỷ luật, còn bị đóng cửa cấm đoán nửa tháng trong nhà, nhưng từ đó về sau, không ai dám bắt nạt cô nữa.
"Con không đánh chết người ta đó chứ?"
Sơ Nhất lắc đầu: "Không ạ... chỉ hù dọa bọn chúng một chút."
Nên nhỉ...
Cậu cũng không biết lực tay của A Vô, có điều sức lực của bọn đó lớn như vậy, chắc... không đánh chết đâu?
"Không chết là được."
Thái độ qua loa hời hợt của cô dọa Sơ Nhất.
Cậu dè dặt hỏi: "Mẹ không tức giận ạ?"
Giang Đường vứt cục bông gòn, nhìn về phía Sơ Nhất: "Thứ nhất: là bọn chúng ra tay trước, sự phản kháng của các con xuất phát từ bản năng tự bảo vệ mình. Thứ hai: người hiền bị bắt nạt, cho dù bây giờ ở trường học hay sau này ra xã hội, con đều phải nhớ rằng, không chủ động gây sự cũng đừng sợ phiền phức, đối với chó dữ, con càng sợ, càng trốn thì bọn nó sẽ càng hung hăng, càng bắt nạt con."
"Vậy... nếu như bọn chúng tìm đến đây thì sao?"
"Tìm à, không phải con đã ghi âm sao? Nếu đám người này không biết xấu hổ, vậy chúng ta càng không biết xấu hổ hơn bọn họ."
"..."
"Sơ Nhất." Giang Đường nắm chặt cánh tay nhỏ của cậu, ánh mắt nghiêm túc: "Mẹ hi vọng con có thể trở thành người lương thiện, nhưng đối với một số chuyện, sự lương thiện của con chính là lưỡi dao sắc bén. Ví dụ như hôm nay, cho dù con tổn thương bọn chúng, cũng không cần hổ thẹn."
Giang Đường đã nghe những lý luận ngu xuẩn quá nhiều "Nhiều người như vậy, sao nó chỉ đánh mày". Nếu cô trở thành phụ huynh, cô sẽ ủng hộ con mình vô điều kiện, bởi vì cô tin tưởng phẩm hạnh của bọn nhỏ.
"Được rồi, thu dọn một chút đi bệnh viện thôi, phía trường học không cần lo lắng, mẹ sẽ giải thích với cô giáo."
Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, trong lòng càng yêu thích Giang Đường, trái tim cũng tới gần cô hơn.
Nhìn bóng lưng của Giang Đường, Âu Dương tràn đầy ao ước: "Mẹ cậu thật tốt..."
Giang Đường ngại ngùng nở nụ cười: "Là vô cùng tốt."
Hai đứa nhỏ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.
Giang Đường cầm chìa khóa xe, vừa mới mở cửa lại thấy mấy người hung hăng, tàn bạo chặn ở cửa.
Cô bị dọa nhảy dựng, liên tiếp lùi về sau hai bước.
Rầm!
Cửa bị lực lớn đẩy ra, một đám người nối đuôi đi vào.
Giang Đường nhìn xung quanh một vòng, người tới là hai nam hai nữ còn dẫn theo hai đứa nhỏ.
Một đứa mập một đứa gầy, cũng rất cao, một đứa trong đó mặt đầy máu me, ôm đầu với vẻ mặt đau đớn, tên mập cũng không tốt hơn là bao, sống mũi sưng đỏ, cũng không biết có gãy hay không.
Lại nhìn mấy người lớn, nam vạm vỡ, nữ thô kệch có thể chấp ba Giang Đường.
Sự xuất hiện của bọn họ trong nháy mắt chật kín phòng khách, đến ngay cả không khí cũng loãng đi không ít.
Giang Đường bất giác nuốt ngụm nước bọt, tay mò ra sau lưng bấm gọi điện cho Lâm Tùy Châu.
Điện thoại liên tục đổ chương, vẻ mặt cô không đổi nhìn đám người: "Các người là ai?"
"Hồ Tử, ai đánh con!" Người phụ nữ béo kéo tên mập gãy sống mũi tới, hung ác dữ tợn.
Hồ Tử nhìn một vòng xung quanh rồi chỉ Sơ Nhất trêи ghế sofa: "Nó... nó đánh."
"Nhóc Cương, ai đánh đầu con?"
"Nó... chính là nó dùng gạch đánh... đánh bọn con."
Dứt lời, hai đứa nó sợ hãi kêu lên trốn phía sau bố mẹ.
"Cô là mẹ của nó?" Người đàn ông đẩy hai đứa bé, bước ra.
Bọn họ nhìn Giang Đường từ trêи cao xuống, ánh mắt lướt qua bộ ngực đầy đặn cùng vòng eo thon thả của cô một cách tùy tiện, cuối cùng nhìn gương mặt cô chằm chằm, ngẩn ngơ.
Đàn ông nhà mình si mê phụ nữ khác trắng trợn, không kiêng dè gì đương nhiên chọc giận các bà, không nói hai lời kéo người đàn ông ra, gào thét Giang Đường một trận: "Cô xem con của cô đánh con tôi thành ra thế nào rồi? Tôi nói cho cô biết! Hôm nay mà không cho tôi lời giải thích, tôi sẽ không để yên cho cô!!!"
Người phụ nữ cực kỳ tức giận, khi nói chuyện nước miếng văng tung tóe, Giang Đường nhíu mày: "Cô này, cô hãy bình tĩnh một chút."
"Con của cô bị đánh cô có thể bình tĩnh sao!?"
"Con tôi đúng là đã bị đánh." Giang Đường kéo Âu Dương qua, ánh mắt sắc bén: "Tôi vốn muốn nhân nhượng cho yên chuyện, kết quả các người lại chủ động đưa đến cửa. Cô nhìn xem, bọn nó đã đánh con tôi thành ra thế nào rồi?"
Dáng dấp Âu Dương thê thảm, một mắt sưng lên, khóe miệng cũng rách toạc, hễ làn da nào lộ ra thì chỗ đó không lành lặn.
Người phụ nữ nhìn Âu Dương từ trêи cao xuống, xem thường nhếch miệng: "Cô đừng nói bậy, tôi biết thằng nhóc này, mẹ của nó chết lâu rồi, bây giờ lại trở thành
con trai của cô à?"
"Tôi nói phải là phải."
"Cắt." Người phụ nữ lườm một cái, nhìn bộ ngực lớn và đôi chân dài của Giang Đường, trong lòng vừa chua xót vừa ghen tị, lại thoáng nhìn căn nhà trang trí đơn giản, không có ảnh kết hôn và ảnh gia đình, bỗng nảy ra ý nghĩ xấu xa.
"Nhưng mẹ của đứa nhỏ này dụ dỗ người có vợ rồi sinh ra, thế nào, chẳng lẽ cô cũng là tình nhân của thằng ất ơ nào?"
Một người phụ nữ khác tiếp lời: "Người đứng đắn sao lại để con mình trà trộn với loại người vớ va vớ vẩn này, vừa nhìn đã biết cùng một loại với ai kia."
"Nói đúng lắm, không phải vậy thì cũng chẳng sinh ra thứ đồ chơi này."
"Cô nói nó là con trai của cô, vậy được, bố nó đâu? Gọi bố nó lại đây!"
Thấy cả buổi Giang Đường không nói gì, người phụ nữ càng hung hăng: "Thế nào, chột dạ à?"
Đang cãi nhau ầm ĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, trầm ổn. Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn từ tính của người đàn ông truyền vào tai.
Anh nói: "Bố nó ở đây này."
Hết chương 59.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.