Edit: Mều
Một tuần trôi qua rất nhanh, mỗi tối, Giang Đường đều chăm sóc ba đứa nhỏ, ban ngày sau khi đưa bọn nhỏ đi học là có thể chuyên tâm làm việc. Năm ngày ngắn ngủi, Giang Đường đã viết xong bảy tập kịch bản, cô quyết định thứ bảy này sẽ hoàn thành toàn tập 12 của bộ phim.
Thứ sáu.
Giang Đường đón bọn nhỏ rồi đi thẳng đến biệt thự Lâm gia.
Biết hôm nay Giang Đường đưa Sơ Nhất và hai đứa nhóc trở về, nên Lâm Tùy Châu đã giải quyết xong công việc từ sớm và nhàn nhã chờ trong phòng khách.
Anh bắt chéo đôi chân dài, ẩn dưới vẻ mặt bình tĩnh là một cơn sóng lớn.
Anh tự hỏi, phải dùng giọng điệu thế nào để dỗ dành Giang Đường.
Khiêu khích ư? Không ổn, với tính tình của cô ấy, chắc chắn bây giờ sẽ tức giận, đồng thời cũng khơi dậy cảm giác thất bại trong cô.
Dịu dàng ư? Dịu dàng... phải làm thế nào ấy nhỉ?
Hay là bình tĩnh?
Đúng rồi, bình tĩnh! Anh càng bình tĩnh, càng có thể làm nổi bật sự cực khổ của cô.
"Ông chủ, bà..." Lời vừa ra khỏi miệng, quản gia vội vàng đổi cách xưng hô: "Cô Giang đưa cậu chủ Sơ Nhất trở về rồi!"
Lâm Tùy Châu hờ hững liếc mắt: "Vẫn gọi là bà chủ!"
Quản gia sửng sốt: "Dạ?"
Lâm Tùy Châu: "Thân thiết!"
"..."
Một giây sau, bóng dáng Giang Đường đập vào mắt.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô đã thay đổi rồi. Không chán chường, sa sút tinh thần như trong tưởng tượng của Lâm Tùy Châu, mà... hào quang vạn trượng.
Cô mặc một chiếc quần kẻ sọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/1680718/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.