Edit: Mều Ký giấy ly hôn chỉ trong nháy mắt, Giang Đường ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, cô thấy Lâm Tùy Châu chia cho cô một khoản tài sản kha khá thì vô cùng hài lòng. Hành lý đã thu dọn xong từ sớm, bây giờ chỉ còn chờ người vận chuyển đưa đến nơi Giang Đường ở. Sơ Nhất bình tĩnh, không buồn cũng không vui nhìn đống vali chồng chất trước cửa nhà. Giang Đường liếc trộm Sơ Nhất, cô định nói chuyện thì Lương Thâm vừa ngáp vừa bước xuống lầu. Cậu còn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt ʍôиɠ lung. Sau khi ngáp một cái thật dài, cậu nằm sấp trêи lan can trượt từ trêи cầu thang xuống: "Bố ơi, buổi trưa chúng ta ra ngoài ăn mừng đi!" Lâm Tùy Châu im lặng. Anh không đành lòng đả kϊƈɦ tâm hồn yếu ớt bé bỏng của con trai. Giang Đường cười híp mắt bước tới: "Đúng là nên ăn mừng!" Lương Thâm bĩu môi, không thèm quan tâm cô. Giang Đường tiếp tục bổ sung: "Ăn mừng chúng ta rời khỏi bố con." Rời khỏi... bố sao? Lương Thâm bối rối. Điều này nghĩa là sao? Cậu nhìn Lâm Tùy Châu, trong mắt tràn ngập thắc mắc. Lâm Tùy Châu phủi hạt dưa trêи đầu cậu: "Bố bận công việc nên không thể chăm sóc con và em gái. Vì vậy... thứ bảy các con quay về đây, những ngày còn lại đều ở chung với mẹ." Đều ở chung với mẹ... Ở chung với mẹ... Ở chung... Mẹ...? Những lời này giống một trái bom nặng ký, nó gần như khiến tâm trí Lương Thâm mơ hồ. Lương Thâm vô cùng sợ hãi và ghét bỏ Giang Đường, cô đã khắc sâu vào ký ức tuổi thơ của cậu những cảnh tượng không thể phai nhạt. Cậu vốn tưởng rằng mình có thể thoát khỏi sự khống chế của mẹ, kết quả... Nghĩ đến cuộc sống sau này, Lương Thâm càng lúc càng sợ. Cậu ôm đùi Lâm Tùy Châu gào khóc: "Con không muốn! Con muốn ở với bố! Con không cần mẹ, con cần bố thôi!" Ở chung với mẹ sẽ chết đó! Cậu vẫn là một đứa bé, cậu không muốn chết đâu! Hu hu... Càng nghĩ càng tủi thân. Nhưng dù Lương Thâm gào khóc thế nào, Lâm Tùy Châu vẫn bất động như núi. Cảm thấy khóc không lay động được bố, Lương Thâm quyết định tìm kiếm người giúp đỡ. Cậu chuẩn bị lên lầu tìm em gái thì con bé đã xuống tới. Lương Thiển ôm con gấu nhỏ, đôi mắt to trong lúc mơ màng buồn ngủ trông vô cùng đáng yêu. Cậu tin chắc bố nhất định không chịu nổi kiểu phản đối dễ thương của em gái!! Lương Thâm quay đầu về phía Lương Thiển còn chưa tỉnh táo hô lên: "Thiển Thiển, em mau đến đây! Bố muốn để cho chúng ta sống chung với mẹ!" Lương Thiển nghiêng đầu, biểu cảm ngơ ngác. "Bố... bố muốn để chúng ta đến ở chỗ mẹ ma quỷ. Thế thì chúng ta sẽ không được gặp bố nữa." Lâm Tùy Châu đính chính: "Bố sẽ thường xuyên thăm các con. Thứ bảy các con cũng trở về, không phải không được gặp!" Lương Thiển chớp mắt mấy cái rồi ngẩng đầu nhìn Giang Đường: "Anh ấy nói thật chứ?" "Ừm." Giang Đường khom lưng nhìn thẳng vào Lương Thiển: "Bố không có thời gian chăm sóc các con nên ba đứa con đều đi theo mẹ. Con đồng ý không?" Lương Thiển im lặng không trả lời. Sau khi trải qua chuyện ở bệnh viện, bỗng nhiên Lương Thiển cảm thấy mẹ là một người rất quan trọng, hình như mẹ không ghét con bé, dù ở chung với mẹ cũng không sao. Nhưng trong lòng con bé rất rối, nó vừa không bỏ được bố vừa muốn ở chung với anh trai. Con bé nhíu mày, nhỏ giọng: "Bố... chắc chắn bố sẽ đến thăm tụi con chứ?" Lâm Tùy Châu cảm nhận được sự lo lắng của con gái, bèn nhấn mạnh: "Thật! Bố sẽ thường xuyên thăm con, chủ nhật còn dẫn con đến công viên chơi." Giang Đường cũng dụ dỗ Lương Thiển: "Hằng ngày mẹ cũng sẽ đưa con đi ăn những món ngon." "Ồ..." Lương Thiển cắn ngón tay. Các ngày trong tuần phải làm việc nên bố không ở nhà, nếu đến chỗ của mẹ, hằng ngày sẽ có mẹ đưa con bé đi ăn món ngon, chủ nhật còn có bố. Con bé lập tức cảm thấy mình được hời, liên tục gật đầu: "Con đến chỗ của mẹ!" Lương Thâm: "..." Lương Thâm bị em gái ngốc nghếch dọa đến sợ ngây người. "Được, ăn sáng xong chúng ta đi!" Giang Đường một trái một phải kéo tay hai đứa nhỏ. Nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, Lương Thâm giậm chân tại chỗ: "Con không đồng ý!!..." "Con không muốn tới chỗ mẹ!!" "Aaaaaa hãy nghe con nói!" "..." Không ai nghe cậu nói cả. Mọi người đều xem như không nhìn thấy cậu. Sợ bọn nhỏ khóc ầm ĩ, Giang Đường từ chối đề nghị tiễn đưa của Lâm Tùy Châu. Trêи đường đi, Sơ Nhất im lặng, Lương Thâm rẫu rĩ không vui, Lương Thiển chơi đùa với con gấu của mình, mọi thứ đều khá bình yên. Trở về chung cư Hạnh Phúc, Giang Đường lấy chìa khóa mở cửa. Phòng khách đầy những vali đưa tới cách đó không lâu khiến không gian nhỏ hẹp càng thêm hỗn độn. Lương Thâm đi vào nhìn xung quanh, cậu trợn trừng mắt, cuối cùng ghét bỏ nói: "Quá nhỏ! Ngay cả phòng để tôi chơi game còn không có, nhỏ như vậy làm sao ở được!" Giang Đường biết thằng nhóc này sinh ra đã ngậm thìa vàng và quen với cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, thế nên cũng dễ hiểu nếu cậu không quen ở đây. Cô tùy tiện đặt túi xuống, nói: "Nhỏ cũng có thể nhét vừa con." Lương Thâm đi dạo xung quanh, càng lúc càng bất mãn: "Có bảo mẫu không?" "Mẹ chính là bảo mẫu của các con." Lương Thâm vẫn chưa từ bỏ hy vọng, tiếp tục hỏi: "Bác sĩ gia đình đâu? Nếu bọn tôi ngã bệnh thì sao?" "Bệnh viện bên kia đường, đến đó chỉ 5 phút thôi!" "Còn nữa, sau khi tan học bọn tôi chơi ở đâu?" "Vườn hoa dưới lầu." Lương Thâm vui vẻ chạy ra ngoài ban công, nơi mà bọn họ gọi là vườn hoa dưới lầu.... thật sự có một vườn hoa nhỏ xíu, trồng một vòng cây, đặt vài băng ghế và thiết bị tập thể ɖu͙ƈ đơn giản. Vẻ mặt Lương Thâm như đưa đám: "Cái này cũng gọi là vườn hoa sao?! Ngay cả thác nước nhỏ cũng không có!" Sân sau nhà bọn họ có thác nước nhỏ nối liền với một dòng sông. Cậu thường xếp thuyền thả xuống dòng nước, ngoài ra còn mười mấy loại thiết bị để cậu chơi đùa, lúc mệt mỏi, Tiểu Cao sẽ làm bánh pudding hoa quả cho cậu ăn. Lương Thâm quay lại nhìn Giang Đường: "Tôi không ở đây, tôi muốn về nhà!" Dứt lời, cậu xách cặp của mình định chạy ra ngoài. Cô bước đến nắm cổ áo Lương Thâm, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ của cậu: "Bây giờ bọn buôn bán trẻ em rất nhiều, con nhất định muốn chạy ra ngoài sao?" "Ai dám bán tôi? Bố tôi là Lâm Tùy Châu!" Khuôn mặt Lương Thâm đỏ bừng: "Bà buông tôi ra!" "Ồ!" Giang Đường cười lạnh: "Bố con là Transformers (1) cũng chả làm được gì! Bán con vào trong thôn nhỏ nào đó thì đâu cần biết con là con ai!" (1) Transformers là phim điện ảnh hành động khoa học viễn tưởng của Mỹ năm 2007 dựa trêи dòng đồ chơi cùng tên của Hasbro. "Tôi muốn về nhà!" "Từ giờ trở đi, nơi này chính là nhà của con!" Giang Đường buông Lương Thâm ra, "Mẹ dọn dẹp phòng sách xong rồi, con với Thiển Thiển ở đó đi." Lương Thâm mệt mỏi, cậu thở hổn hển từ bỏ đấu tranh, ngoan ngoãn để Giang Đường dẫn vào phòng mới. Căn phòng nhỏ trang trí rất ấm áp. Sàn nhà được lót tấm thảm đáng yêu, hai bên có bàn đọc sách nhỏ, phía đối diện là giường chia thành hai tầng nối với nhau bởi một cái cầu trượt. Nhưng.... Lương Thâm rất không vui. Quá nhỏ. Quá chật chội. Quá... quá không có không gian riêng tư! "Tại sao tôi với Thiển Thiển ở cùng phòng?! Tôi là con trai, Thiển Thiển là con gái, không thể ngủ cùng phòng!" "Các con còn nhỏ, có thể tạm thời ngủ chung phòng. Như vậy con sẽ không sợ hãi khóc nhè nữa!" "Tôi đâu có khóc nhè!" Nói xong, chóp mũi Lương Thâm ưng ửng đỏ. Thấy cậu sắp khóc, Giang Đường có chút đau đầu. Cô dựa vào tường im lặng không lên tiếng. Lương Thiển buông gấu nhỏ xuống bò lên cầu trượt. Chiếc giường mềm mại vô cùng, hoa văn trêи chăn là kiểu con bé thích nhất. Khuôn mặt Lương Thiển lộ ra lúm đồng tiền: "Thiển Thiển thích chiếc giường này." "Hừ, em ngu ngốc như vậy đương nhiên là thích rồi!" Lương Thiển méo miệng: "Anh không được mắng em!" "Lêu lêu lêu, em là đồ ngốc!" "Em không phải đồ ngốc!" "..." Nhốn nha nhốn nháo, tranh cãi ầm ĩ. Giang Đường mệt mỏi, bây giờ cô bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể thuận lợi giữ được mạng đến năm bảy mươi tuổi không. Dù giữ được cũng sẽ bị hai đứa nhỏ này làm cho tức chết. "Được rồi, đừng cãi nhau nữa!" Sơ Nhất đang ở phía sau đứng dậy, cậu đưa tay kéo Lương Thâm, nhẹ giọng nói: "Lương Thâm là anh trai, không thể mắng em gái ngu ngốc. Thiển Thiển cũng không được mắng anh trai." Hai đứa chu môi, đồng loạt liếc đối phương một cái. Sơ Nhất nhìn về phía Giang Đường: "Mẹ, con và Lương Thâm ngủ ở phòng này, để Thiển Thiển ngủ trong phòng con là được rồi." "Không!" Lương Thiển lắc đầu: "Em muốn ngủ chung với anh hai." "Anh cũng muốn ngủ với anh hai!" "Em muốn!" "Anh muốn!!" "..." Lại ầm ĩ. Mí mắt Giang Đường giần giật, cô đưa tay ra hiệu dừng lại: "Được rồi, Sơ Nhất và Lương Thâm ở đây, Thiển Thiển ngủ trong phòng anh hai đi!" Ban đầu cô muốn tách Sơ Nhất khỏi hai đứa nhỏ, phòng trường hợp xảy ra việc ngoài ý muốn khi cô không ở đây. Bây giờ xem ra hoàn toàn không thực hiện được, vì bất cứ điều gì cũng có thể trở thành mâu thuẫn. Lương Thiển có vẻ không vui: "Con muốn ngủ ở chỗ cầu trượt..." "Ngoan, giường của anh có hình Totoro (2) trông rất đẹp đó!" (2) Totoro: Hàng xóm tôi là Totoro là một phim hoạt hình Nhật Bản được hãng Ghibli sản xuất vào năm 1988, vua hoạt hình của Nhật Bản Hiyazaki Hayao viết kịch bản và đạo diễn Nghe thấy hình Totoro, cuối cùng Lương Thiển cũng không oán trách nữa. Với tình hình hiện tại e rằng không còn cách trở về, Lương Thâm hoàn toàn hết hy vọng. "Bọn tôi đi học như thế nào? Tài xế chở bọn tôi sao?" Giang Đường cười dịu dàng: "Không phải, mẹ sẽ chở các con." "Nhưng mà nơi này cách nhà trẻ rất xa!" "Thức dậy sớm sẽ không xa nữa." "..." "Mẹ đi nấu cơm cho các con, mấy đứa phải ngoan đó!" Sau khi dặn dò xong, Giang Đường xoay người bước vào trong bếp. Lương Thâm đặt ʍôиɠ ngồi bệt xuống đất, cố sức vò đầu. Cậu hy vọng dùng phương pháp ngược đãi bản thân để quên đi đau khổ hiện tại. Sơ Nhất thở dài, ngồi xếp bằng trước mặt Lương Thâm. Cậu thấu hiểu nỗi buồn của em trai, dịu dàng an ủi: "Đúng là căn phòng này rất nhỏ, cũng không có bảo mẫu lo lắng một ngày ba bữa cho chúng ta, càng không có phòng game thật to. Tuy nhiên phòng nhỏ thì lúc nào chúng ta cũng có thể ở gần nhau, dù không có đầu bếp chuyên nghiệp nấu ăn nhưng mẹ lại bằng lòng xuống bếp vì chúng ta, có lẽ hơi khó ăn nhưng mẹ đã rất cố gắng rồi. Ở đây không có phòng chơi game thì chúng ta sẽ xuống dưới sân chơi đùa với những đứa nhỏ khác, còn vui hơn bất kỳ trò chơi nào trong phòng game." Dứt lời, Sơ Nhất giang tay ôm lấy Lương Thâm: "Anh biết em rất khó chấp nhận, thế nhưng... thử sống cùng mẹ xem. Mẹ đồng ý dẫn chúng ta tới đây đã nói lên mẹ muốn trở thành người mẹ tốt của chúng ta. Thâm Thâm, em là đàn ông, không thể nhỏ nhen như vậy. "Em không nhỏ nhen..." Lương Thâm sụt sịt mũi, vô cùng tủi thân: "... Mẹ đánh em thì sao?" "Mẹ sẽ không đánh em đâu!" Lương Thâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lo lắng hỏi: "Thật không?" "Thật." Sơ Nhất gật đầu, thấy Lương Thâm vẫn còn lo lắng, bèn nói: "Nếu mẹ đánh em, anh sẽ đỡ đòn giúp em, chịu không?" Sau khi nỗ lực dỗ dành, cuối cùng Sơ Nhất cũng khiến tâm tình Lương Thâm trời quang mây tạnh. Lương Thâm qua loa lau nước mắt trêи mặt: "Được rồi, em nghe anh hai." Sơ Nhất mím môi cười, cậu lấy khăn tay lau nước mũi cho Lương Thâm: "Vậy em thu dọn đồ đạc rồi cất vào tủ quần áo nhé! Anh ra ngoài giúp mẹ được không?" "Vâng!" Lương Thâm vừa gật đầu, giây tiếp theo lại tủi thân, bối rối nhìn anh trai: "Anh hai... em không biết xếp quần áo, anh có thể xếp giúp em chứ?" Lương Thiển cũng hùa theo: "Anh hai, Thiển Thiển cũng không biết xếp quần áo, ạnh hai làm giúp Thiển Thiển luôn được không?" "..." "......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]