Edit: Mều
Như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng, Kiều Tú Liên dùng sức giãy dụa khỏi tay Giang Đường, bà ta nhào qua mở cửa ra, khi nhìn thấy Lâm Tùy Châu ngoài cửa, nước mắt của bà ta lập tức chảy xuống, duỗi tay hung hăng bắt lấy cánh tay rắn chắc của Lâm Tùy Châu , khóc lóc kể lể lên án: "Tùy Châu, con mau dạy dỗ lại vợ của con đi!"
Lâm Tùy Châu mới vào cửa không biết gì, anh giữ Sơ Nhất, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao mẹ lại tìm được nơi này?"
Kiều Tú Liên cố ý ngẩng đầu để Lâm Tùy Châu thấy rõ gò má bị đánh của bà ta, rồi bắt đầu kể khổ với Lâm Tùy Châu: "Mẹ tới khuyên Giang Đường về nhà, nó không chịu mà còn đánh mẹ! Con nhìn xem, con nhìn thử xem, đánh mẹ thành như thế nào rồi!"Nói xong, Kiều Tú Liên lại đưa mặt của mình đến gần hơn một ít.
Giang Đường chạm vào khuôn mặt nóng rát của mình, ánh mắt liếc nghiêng qua vừa giễu cợt vừa lạnh lùng.
Vẻ mặt Lâm Tùy Châu không thay đổi lui về phía sau, một tay còn lại che chở cho Sơ Nhất ở phía sau.
Anh quay đầu: "Sơ Nhất, con quay về phòng chơi trước đi."
Sơ Nhất hiểu chuyện gật đầu, lách qua Kiều Tú Liên, mắt cậu nhìn thẳng đi vào phòng của mình.
"Số của tôi sao lại khổ như thế này." Kiều Tú Liên không ngừng khóc lóc: "Bố đứa nhỏ vì ghét bỏ nó phiền toái nên đã sớm cao chạy xa bay cùng người đàn bà khác, mẹ ngậm đắng nuốt cay giữ nó nuôi dưỡng nó, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/1680703/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.