Editor: Mều
Hôm sau, Giang Đường báo tin mình sẽ đi làm cho Lâm Tùy Châu.
Lâm Tùy Châu không nói gì, chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng rồi đưa cho cô tấm thẻ ngân hàng.
Đột nhiên Giang Đường được trả thù lao: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của cô, Lâm Tùy Châu nói: "Bồi thường."
Giang Đường hiểu ngay lập tức.
Cô cầm lấy thẻ ngân hàng sau đó lại trả anh, không vui đáp: "Tiền boa tối hôm qua!"
Lâm Tùy Châu: "..."
"Thật sự không cần?"
"Không cần."
Cô hừ lạnh, đứng lên đi vào phòng tập.
Lâm Tùy Châu nhíu mày, anh chỉ muốn cho cô tiền tiêu vặt thôi mà! Hơn nữa mẹ của cô cũng sắp đến đây, không hiểu vì sao cô lại không hài lòng? Trước đây, Giang Đường đều im lặng cầm thẻ, xem ra anh thật sự không hiểu cô chút nào.
Nhưng mà...
Anh chưa bao giờ muốn hiểu.
Lâm Tùy Châu tự cảm nhận được bản tính máu lạnh của anh. Ngoại trừ người mẹ duy nhất, anh không thích quan tâm bất kỳ ai. Mãi đến khi Giang Đường sinh con anh mới nảy sinh vài phần tình người. Có lẽ vì anh quá lạnh nhạt mới khiến cô không tiếp tục chịu đựng những đè nén lâu nay nữa.
"Bố, gần đây ngày nào mẹ cũng đến phòng tập."
Sơ Nhất đeo cặp đi từ trêи lầu xuống, cậu liếc nhìn lên trêи, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
"Mẹ sẽ làm gia sư cho người ta."
"Gia sư? Khi nào ạ?"
Lâm Tùy Châu thuận miệng đáp: "Thứ bảy tuần này."
Thứ bảy...
Còn hai ngày nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bỗng nhiên trầm xuống, thật lâu không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cua-nhan-vat-phan-dien/1680694/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.