Editor: Hạ Cẩn
Lúc đầu, Nguyễn Thu Thu còn hơi mất tự nhiên, dù sao lần này bọn họ trở về sẽ không chỉ đơn thuần là bạn chung nhà nữa.
Nhưng rất nhanh, Trình Tuyển đã chứng minh cho cô thấy, cái thằng khỉ gió này đã coi lời tự mình nói ra thành không khí rồi. Về đến nhà, anh dường như đã quên hết những gì mình nói, rất tự nhiên lấy ra một túi khoai tây chiên bắt đầu nhai.
"Đồ trong tủ lạnh anh không ăn à? Mấy ngày nay anh ăn cái gì vậy?"
Giọng Trình Tuyển không chắc chắn: "Không khí...chăng"
Nguyễn Thu Thu: "..." Cái quỷ gì!
"Không phải là mấy ngày nay anh đều không ăn cơm đó chứ?"
"Không có." Trình Tuyển chậm rãi phản bác, "Còn có một thùng mì ăn liền." Cho dù chưa ăn mấy đã bị đổ đi.
Nguyễn Thu Thu không hề nghi ngờ về việc nếu cho Trình Tuyển một cơ hội, Trình Tuyển hoàn toàn có thể phi thăng, viên tịch* trong nhà.
*Viên tịch: Tiếng nhà Phật, chỉ sự chết của nhà tu hành
Hai người ăn một bữa cơm đơn giản.
Trình Tuyển đã bớt sốt nhưng có vẻ vẫn hơi mệt, anh uống thuốc xong thì nằm bệt trên ghế sofa.
Nguyễn Thu Thu dọn dẹp lại một chút rồi chuẩn bị đi ngủ. Nghĩ đến việc ngày mai còn phải đi đến công ty, khối u xấu hổ liền bị chạm vào. Lúc trước tự đào hố, giờ phải tự mang thân đi lấp hố, đây chính là điển hình của việc tự làm tự chịu.
Cô trở lại phòng nghỉ ngơi.
Tối nay cô không ngủ được an ổn, đầu óc đều nghĩ về chuyện tương lai.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-phu/471453/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.