Editor: Hạ Cẩn
Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng đóng cửa số lại.
Cô tự nhủ, không được giẫm lên vết xe đổ, không được mềm lòng. Trình Tuyển không phải trẻ con, thấy tuyết rơi sẽ tự biết đường về, không cần cô nhọc lòng.
Nguyễn Thu Thu coi như không thấy, thay quần áo đi nấu cơm.
Tuyết bắt đầu rơi lớn hơn.
Đây là đợt tuyết lớn nhất trong năm mới. Bầu trời xám xịt, cả thế giới như bị chôn vùi trong đại dương tuyết trắng. Kính cửa sổ bị phủ một lớp sương mù, không thể thấy rõ tình huống bên ngoài. Cô ngập ngừng đi đến cửa sổ, tiện tay lau đi một ít khói mờ trên kính.
Khung cảnh mới đây còn mờ ảo đã trở nên rõ ràng. Cô nhìn xuống từ cửa kính, suýt nữa thì không nhìn ra bóng dáng Trình Tuyển.
Anh vẫn ngồi trên bậc thang, vì không bất động trong một thời gian dài mà người anh đã bị phủ lên một lớp tuyết mỏng, phảng phất như đã hòa làm một với tuyết.
"F*ck"
Nguyễn Thu Thu phiền não nhíu mày.
Anh điên rồi à.
Cô liên tục lang thang trong phòng
vài vòng, cuối cùng cũng không nhẫn tâm được.
Trận tuyết không biết sẽ rơi đến lúc nào, nếu để Trình Tuyển ngồi đấy cả một đêm thì sẽ phát sốt mất.
Anh chưa bao giờ biết yêu quý cơ thể mình như thể cho dù thân thể chịu tra tấn cùng cực ra saocũng không liên quan gì đến anh vậy.
Cô mặc áo khoác, đổ một lọ nước ấm rồi bước nhanh xuống lầu.
Trình Tuyển vẫn ngồi trên bậc thang như thể một hòn đá, dựa vào trình độ thất thần của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vo-cu-cua-nam-phu/471451/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.