Lệ Diên nhìn hỏa huỳnh trùng nho nhỏ, nói: 
- Dùng nó chiếu sáng là được. 
Ninh Trục dừng một chút, cảm thấy hắn hành xử quá xúc động, vội thu hồi tay. 
- Được... 
Có hỏa huỳnh trùng, đi đường nhanh hơn nhiều. 
Đi không bao xa liền nghe thanh âm chấn động vù vù, dòng nước như cảm nhận được gì đó, bất an mà rung động. 
- Sao lại thế này? Động đất? 
Lệ Diên có chút kinh hoảng. 
Ninh Trục nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi: 
- Cự mãng đuổi tới đây! 
- Cái gì? 
Lại đuổi tới đây? 
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mặt nước không gió tự động, có gì đó phá tan mặt nước chậm rãi dâng lên, đó là một đầu rắn cực đại! 
- Sao nó dai như vậy, lại có thể đuổi tới đây! 
Lệ Diên kêu to! 
Không kịp phản ứng, Ninh Trục lôi kéo nàng chạy về phía trước, hỏa huỳnh trùng ở trong tay Lệ Diên vội vỗ cánh bay đi. 
Sở Tùy Chi nhìn cự mãng, theo bản năng nâng tay lên, nghĩ nghĩ vẫn nên yên tĩnh xem biến. 
Cự mãng lao ra khỏi mặt nước, điên cuồng truy đuổi hai người, Ninh Trục sắc mặt phát lạnh, rút ra trường thương, vô tận thương khí quét ngang, cự mãng ngừng thế công. 
Hắn thở hổn hển một hơi, nói: 
- Cự mãng âm hồn không tan, lại có thể đuổi tới nơi đây, ta tạm ngăn cản nó, ngươi mau chạy đi! 
Lệ Diên: 
- Ngươi thật khinh thường ta, Lệ Diên ta chưa bao giờ làm lính đào binh! 
...chạy cái rắm, không có hỏa huỳnh trùng lão nương không thấy gì hết! 
Ninh Trục nhìn nàng một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-tu-hon-tu-dai-nam-chu/212678/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.