Chương trước
Chương sau
Vấn đề: Nếu có một ngày, vị hôn phu từng bị ngươi trào phúng, từng bị ngươi vũ nhục, bị từ hôn, hắn từ phế vật biến thành tuyệt thế cao thủ quay trở lại tìm ngươi, phải làm sao bây giờ?
Đáp: Ta mời, đương sự trả lời.
Ta hiện tại rất hối hận, vô cùng hối hận...Sớm biết hắn sẽ quay về trả thù, lúc ấy ta nên tán thêm hai bạt tai.
___________________________
Lệ Diên từng từ hôn Ninh Trục.
Chuyện này trở thành truyền kỳ ở Phong Lăng thành, cho dù đã qua nhiều năm, tùy tiện bắt một người qua đường, cũng có thể mồm mép lanh lợi kể lại chuyện năm đó có mũi có mắt.
- Cái gì? Ngươi muốn hỏi ta chuyện năm đó Lệ Diên từ hôn Ninh Trục a, ngươi hỏi thật đúng người! Lúc ấy ta ở trước cửa Ninh gia xin cơm. Ta còn nhớ rõ đó là một ngày mưa, Lệ Diên mặc một thân hồng y cầm roi vọt vào Ninh gia, nàng la hét muốn từ hôn, còn nói cái gì mà thà chết cũng không muốn gả cho phế vật.
- Ngươi hỏi ta vì sao Lệ Diên muốn từ hôn? Ngươi cũng hỏi đúng người! Ta ở trước cửa Ninh gia xin cơm mười mấy năm, có gì không biết? Tuy Ninh Trục là Ninh gia đại công tử, nhưng từ nhỏ không thể tụ khí, tương đương với một phế nhân, sau khi lớn lên lại không tin số mệnh, một hai phải tham gia gia tộc thí luyện, không ngờ bị phế một chân. Đời này vô duyên cùng võ đạo, Lệ Diên là vị tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ sao có thể nhẫn được, này còn không phải tới từ hôn!
- Ta thấy khuôn mặt Ninh Trục tái nhợt, mặc cho Lệ Diên đánh chửi, vẫn không lùi hôn.
- Lệ Diên khó thở liền cho hắn một roi. Ai u, đánh thật ác nha, cổ Ninh Trục máu me nhầy nhụa một mảnh, ta nhìn còn không đành lòng. Lệ Diên thấy hắn vẫn không lên tiếng, dứt khoát đem ngọc bội đính ước ném xuống đất, vỡ thành hai nửa.
- Ngọc bội kia là tín vật duy nhất mà mẫu thân Ninh Trục trước khi chết giao cho hắn, Ninh Trục tức giận phun ra một búng máu. Bái tam bái với Ninh lão gia, rồi nói từ nay về sau sống hay chết không quan hệ tới Ninh gia. Sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi đại môn Ninh gia.
Lúc ấy mỗi người chỉ nói thói đời nóng lạnh, thắng làm vua thua làm giặc, Ninh Trục là một phế nhân, Lệ Diên đang độ niên hoa không muốn lãng phí trên người hắn cũng có thể lý giải.
Nhưng ai có thể ngờ, ba năm sau Ninh Trục trở về, không chỉ hoàn hảo vô khuyết, còn trở thành đệ tử ưu tú nhất của Bắc Vực võ đạo viện.
Bắc Vực võ đạo viện là nơi nào? Năm đó Ninh Trục liều sống liều chết tham gia thí luyện chỉ muốn tiến vào Nam Cảnh võ đạo viện còn kém nó một đầu, không ngờ tiểu tử này đại nạn không chết, ngược lại càng thêm ưu tú vào Bắc Vực!
Ai cũng không thể không nói một câu ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, vận mệnh trêu người.
Theo Ninh Trục quật khởi, chuyện này như hấp thụ ánh sáng, hiện giờ, không chỉ ở Phong Lăng thành, toàn bộ giới võ đạo đều ăn dưa hai người( hóng chuyện).
Đại hội thí luyện mỗi năm một lần, giữa Nam Cảnh võ đạo viện cùng Bắc Vực võ đạo viện, hai môn phái tụ hợp ở Thanh Bình sơn.
Hai vị tiền vị hôn phu thê cách mặt ba năm, rốt cuộc gặp nhau.
Mọi người nhìn có vẻ nghiêm túc đoan chính, tầm mắt lại giống như tơ nhện, đung đưa lay động hướng về phía hai người kia.
Nhìn trong đội ngũ Bắc Vực, nam nhân đứng đầu trầm mặc, thân thể thon chắc, nhìn lại đội ngũ Nam Cảnh, hồng y tiểu cô nương đứng cuối cùng vẻ mặt đờ đẫn, trăm ngàn câu hỏi đổ về miệng, nhưng không ai dám hỏi, thật sự nghẹn quá sức.
- Lệ Diên sư muội, lúc trước ngươi thật sự từ hôn Ninh Trục? Sao ta không nghe ngươi nhắc tới?
Nam Cảnh sư tỷ nhịn không được trộm hỏi.
Lúc này Lệ Diên không muốn nói chuyện.
Nàng chỉ muốn châm một điếu thuốc.
Nàng biết sẽ có một ngày nàng sẽ bị vả mặt, nhưng không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.
Ba năm nay, nàng đã quên, nàng đã từng vô cùng kiêu ngạo từ hôn Ninh Trục, như ngựa hoang thoát cương, ở trong Nam Cảnh học viện vui vẻ hết sức, vốn định đi theo mọi người tới Thanh Bình sơn mở rộng kiến thức, không ngờ lại gặp phải Ninh Trục!
Nếu biết sẽ bị hắn vả mặt ở trước mặt bao người, lúc trước nàng nên tán hắn thêm hai bạt tai.
[ "Tích", kiểm tra đo lường cảm xúc dao động của ký chủ, hệ thống nhắc nhở, thỉnh ký chủ ghi nhớ chức trách pháo hôi, chớ có tâm lý trả thù.]
"Pháo hôi cái rắm, sao ngươi không nhắc ta sẽ gặp hắn ở đây?”
[ Hệ thống đã nhắc nhở, nhưng ký chủ đắm chìm trong sắc đẹp của tân nhập môn tiểu sư đệ, nên không nghe thấy. ]
"Hừ..."
Lệ Diên là một người xuyên không, cũng là người mang theo hệ thống cốt truyện.
Nàng mang theo hệ thống tên là 《 hệ thống khích lệ nam chủ 》.
Đầu tiên tùy tiện chộp một ký chủ, rồi đem nàng nhét vào một quyển sách đảm nhiệm nhân vật pháo hôi vị hôn thê. Chờ đến lúc nam chủ bị mọi người xa lánh, sẽ bắt nàng đi từ hôn. Không chỉ từ hôn, còn phải vũ nhục nam chủ, trào phúng nam chủ, dốc hết sức la lối khóc lóc lăn lộn để chèn ép hắn, không đem nam chủ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi thì thực xin lỗi hai chữ “Pháo hôi”.
Lăn lộn như thế, cũng phải có lý do chính đáng.
Đó là vì giúp nam chủ lâm vào khốn cảnh, một lần nữa tỉnh lại, vì khiến cho nam chủ tâm như nước lặng có mục tiêu để báo thù, vì muốn nam chủ về sau có đối tượng để vả mặt.
Vì thế vị hôn thê chính là lựa chọn tốt nhất.
Chờ tới một ngày, nam chủ quật khởi, mang theo một thân hoa lệ cùng bản lĩnh thông thiên quay trở về, tiền vị hôn thê lại thực hiện trách nhiệm công cụ, hoặc là cảm thán năm đó có mắt không tròng, hổ thẹn không thôi. Hoặc là thẹn quá hóa giận, sau đó bị phản sát.
Lệ Diên không có chí lớn, không thể phản kháng đành phải tiếp nhận nhiệm vụ này.
Hiện giờ tam kiếp qua đi, Ninh Trục đã là nam nhân thứ tư bị nàng từ hôn.
Muốn nói nguyên nhân khiến nàng từ hôn, thật ra cũng quan hệ tới thân thế của Ninh Trục.
Nàng xuyên vào quyển sách, tên là 《 Võ Đạo Thiên Hạ 》.
Ninh Trục là nam chủ trong quyển sách này. Thân là nam chủ, Ninh Trục có một quá trình trưởng thành “Đáng khinh”.
Hắn từ nhỏ vì thể chất có vấn đề nhận đủ loại xem thường, năm hắn sáu tuổi vì một lần ra ngoài, gia đinh không cẩn thận chăm sóc nên bị một con thương lang(sói) ngậm đi.
Lúc Ninh lão gia dẫn người tìm thấy hắn, đã là một tháng sau.
Nghe nói là ở sau núi Phong Lăng thành, lúc Ninh phụ tìm được hắn, thấy hắn đi theo thương lang, hung ác xé rách da thịt con mồi.
Ninh phụ sợ ngây người, từ đó về sau bắt đầu có mâu thuẫn với nhi tử phế vật này, sợ hắn biến thành bạch nhãn lang cắn mình một ngụm.
Vì thế hắn liền biến thành phụ không đau, nương không còn, rất đáng thương, ở Ninh gia ngày qua ngày nhận hết xem thường.
Nhưng Ninh Trục thú tính sâu trong cốt tủy, lúc bị những người khác cười nhạo, bị thân nhân làm lơ, hắn ẩn giấu trầm mặc, ngày qua ngày không ngừng nỗ lực, dù không có nội lực thì thế nào, hắn nhục thể cường độ không kẻ nào có thể với tới.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tham gia gia tộc thí luyện.
Chỉ tiếc hắn bị thứ đệ ám toán, rơi vào bẫy rập phế đi một chân.
Lúc hắn hôn mê nàng định căn cứ theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo tới thăm hắn, nhưng không ngờ hệ thống lại muốn nàng làm bậy, muốn nàng đánh tới cửa, nàng vừa đánh vừa mắng thành công khiến Ninh Trục ghi hận nàng.
Sau khi Ninh Trục rời đi, chính thức mở ra nghịch tập chi lộ.
Không chỉ tìm được bí tịch tôi gân luyện cốt trị hết vết thương chân, còn dựa vào nỗ lực thành công tiến vào Bắc Vực võ đạo viện, trong vòng ba năm trở thành người giỏi nhất võ đạo viện.
Thành tựu như vậy không chỉ vì quang hoàn vai chính, mà còn vì nỗ lực của hắn.
Hiện giờ hắn nghịch tập trở về, chính là vả mặt tiền vị hôn thê.
Nàng lấy lại tinh thần, xua xua tay:
- Ai mà không có lúc tuổi trẻ. Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.
- Lời này giống như ngươi đã rất nhiều tuổi.
Sư tỷ nói:
- Đứa nhỏ ngốc này, lúc trước sao ngươi có thể bỏ được hắn mà từ hôn, ngươi không biết hiện tại Ninh Trục lợi hại thế nào sao? Hiện tại hắn là đệ tử giỏi nhất Bắc Vực, võ giai đã đạt tới địa giai cửu phẩm, cách thiên giai một bước. Toàn bộ giới võ đạo không biết có bao nhiêu nữ tử ái mộ hắn.
- Ngươi thấy bạch y nữ tử bên cạnh hắn không? Đó là nữ nhi duy nhất của Bắc Vực viện trưởng, danh là Cốc Phi Tuyết, nghe nói ba năm trước vừa gặp Ninh Trục đã nhất kiến chung tình, đến bây giờ vẫn không rời không bỏ. Chính ngươi có mắt không tròng, để cho người khác nhặt tiện nghi!
Lệ Diên nghe sư tỷ nói như vậy, trộm nhìn Ninh Trục.
Dù nơi này đông đảo người tài, nhưng nhìn một cái là có thể thấy hắn.
Hắn đứng đầu đội ngũ, một bộ hắc y, mặt nghiêng thanh tuyển, mặt mày buông xuống.
Ba năm không thấy, hắn đã trưởng thành, cũng gầy, vết roi trên cổ vẫn rõ ràng có thể thấy được. Khí chất quanh thân càng thêm nội liễm, giống như một cây cổ thụ trầm mặc che trời.
Nàng khẳng định dự vào tu vi của hắn nhất định nghe được nghị luận xung quanh, nhưng biểu tình không hề dao động.
Nàng có chút rối rắm, thầm nghĩ nàng đang địa giai tam phẩm, thân thể đơn bạc cũng có thể thừa nhận mấy bạt tai của hắn.
Sư tỷ thấy nàng còn đang ngẩn người, đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Có phải lúc trước ngươi còn dùng roi quất hắn?
Lệ Diên suy nghĩ:
- Hình như là quất…
Lúc ấy hệ thống nói với nàng chỉ cần thành công từ hôn là được, nàng nào ngờ Ninh Trục tính tình quật cường, không lên tiếng, nàng nhất thời khó thở mới động thủ...
Sư tỷ hận sắt không thành thép:
- Ngươi thật đúng là không biết sống chết! Dù ngươi chưa từng thấy cũng nên nghe thấy Ninh Trục có bao nhiêu lợi hại, nếu hắn ghi hận trong lòng, xuống tay với ngươi, thì làm sao bây giờ?
Sư tỷ biết nàng đã từng làm những chuyện thiếu đạo đức, mà vẫn suy nghĩ thay nàng, không phải vì tam quan bất chính, mà là niệm tình cảm tích lũy suốt ba năm nay cùng Lệ Diên.
Ba năm nay ở trong Nam Cảnh võ đạo viện, tuy Lệ Diên tùy hứng, nhưng không thể nói là điêu ngoa, có đôi khi sẽ khiến mọi người cười vui vẻ, toàn viện từ trên xuống dưới đều sủng nàng như tiểu hài tử.
Ở trong mắt bọn họ, dù Lệ Diên làm sai, cũng chỉ là tiểu hài tử không hiểu chuyện, giáo huấn một chút là được, nếu thật dám ra tay, bọn họ có thể liều mạng với Ninh Trục.
Sư tỷ vừa nhắc nhở, Lệ Diên liền nhớ ra, một đoạn kế tiếp chính là cốt truyện. Ba năm nay nàng chơi quá vui, nên đã quên hết nguyên tác, vội xin hệ thống giúp đỡ:
“Hệ thống! Mau nói cho ta biết cốt truyện kế tiếp, ta phải chịu bao nhiêu chưởng của hắn?"
[ Đáp lại thỉnh cầu. Tiếp theo phát sinh ở chương 138 《 Võ Đạo Thiên Hạ 》
Ninh Trục dẫn đầu Bắc Vực đến Thanh Bình sơn, trong động đối mặt với tiền vị hôn thê từng từ hôn hắn, tuy trong lòng có khúc mắc, nhưng vẫn cứu nàng một mạng.
Sau màn này, Lệ Diên nội tâm chấn động, ánh mắt không rời Ninh Trục.
Còn Ninh Trục đã trải qua tất cả đi tới cửa ải cuối cùng, có được Thánh Tâm thảo. Nhưng lại bị sư huynh của Lệ Diên là Phùng Tử Kiệt ám toán, hắn cùng Cốc Phi Tuyết rớt vào cơ quan.
Lại không ngờ dưới cơ quan có tuyệt thế truyền thừa.
Ở chỗ này công lực Ninh Trục được tăng lên, cũng cùng Cốc Phi Tuyết vượt qua ái muội mà lãng mạn suốt một đêm...
Nhiệm vụ của ký chủ: Ở trong Thanh Bình động hoàn thành bị vả mặt, tự do phát huy. ]
Nghe Ninh Trục không xuống tay với nàng, Lệ Diên thở phào một hơi. Tuy biết Ninh Trục không phải là loại tiểu nhân, nhưng cẩn thận có thể dùng thuyền vạn năm, nàng là pháo hôi không cẩn thận sẽ mất mạng nhỏ, nên nàng phải thật cẩn thận.
Chỉ là suy nghĩ về đoạn cốt truyện, nàng lại “Tấm tắc” ra tiếng:
"Tiểu tử này mệnh thật tốt, rơi vào cơ quan còn có mỹ nữ kề cận."
Cốc Phi Tuyết chỉ có thể coi là hồng nhan tri kỷ đầu tiên của Ninh Trục, về sau mỹ nữ muốn cùng hắn vào sinh ra tử có thể từ cổng nhà hắn kéo dài đến chân núi Thanh Bình sơn.
Trái lại là nàng, nhân gia đã có được một mảnh hải dương, còn nàng chỉ có một tiểu vũng nước...bẩn. Nàng “Nhân tình” là Phùng Tử Kiệt, tuy lớn lên nhân mô cẩu dạng, nhưng tâm nhãn còn thiếu đạo đức hơn nàng.
Ngày thường che chở nàng đủ điều, thật ra chỉ thèm khát thân hình của nàng. Thấy nàng đối với Ninh Trục dứt bỏ không được, hắn không dám chính diện giao đấu, chỉ dám ở sau lưng hạ độc thủ thiết kế rơi vào bẫy rập.
Người so người sẽ tức chết.
Nàng hừ một tiếng.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Phùng Tử Kiệt đi tới, nhỏ giọng hỏi:
- Sư muội, ngươi không sao chứ?
Lệ Diên lắc đầu.
Phùng Tử Kiệt nói:
- Một hồi tiến vào Thanh Bình động, ngươi phải theo sát ta, không sợ thương thú này đó, chỉ sợ những tiểu nhân xuống tay sau lưng.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Ninh Trục.
Lệ Diên thầm nghĩ người này lại phát tác vọng tưởng của người bị hại, chỉ hy vọng lúc Ninh Trục dùng Xuyên Lôi chưởng đánh hắn đừng có liên luỵ tới nàng.
- Cảm ơn sư huynh.
Mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, đồng loạt tiến vào Thanh Bình động.
Lệ Diên âm thầm cổ vũ chính mình, chỉ cần nàng nhẫn qua đoạn cốt truyện này, là nàng có thể trở về Nam Cảnh làm tiểu tiên nữ, trôi qua ngày tháng thái bình.
[ Ký chủ, cốt truyện sắp mở ra, ngươi phải hành sự cẩn thận.]
“Ngươi yên tâm đi, một lát nữa ta nhất định sẽ phát huy kỹ thuật diễn đầy đủ, nhất định sẽ khiến Ninh Trục cảm nhận được cảm giác nghiền áp tiền vị hôn thê, ta sẽ hầu hạ hắn từ da thịt, đến linh hồn thật thoải mái dễ chịu!"
[... ]
Chỉ là vẫn không tránh được cảm thán:
"Loại nhiệm vụ này thật thất đức, cũng may mỗi lần chỉ dùng ứng phó một người, nếu bốn người bọn họ cùng nhau tới, ta thế nào cũng sẽ chết ngay tại chổ."
( Yul: những cái "..." đều là lời nói nội tâm, hoặc suy nghĩ trong lòng nhé.)
Không biết vì sao, nói xong câu đó, nàng cảm giác run lập cập.
Nàng cười thầm tự mình dọa mình, ba người trước đã đi đến đỉnh cao nhân sinh, thiên hạ vô địch, sao có thể nhớ tới tiền vị hôn thê từng đánh bọn họ mấy bạt tai?
Nàng lắc đầu, cùng mọi người vào sơn động.
Ngoài động vô cùng an tĩnh, không một bóng người.
Vì thế không ai nhìn thấy bầu trời đột nhiên bị mây đen che kín. Ánh nắng bị che lấp, lộ ra ánh trăng màu đỏ tươi.
Như có gì đó xé rách trời cao, phá vân mà ra...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.