Sau khi hai người dùng xong bữa tối, thì cùng ra phòng khách nói chuyện phím, Phương Thiên Tư nói rất nhiều về những chuyện trước kia, kể một cách say sưa.
Trong khi Sở Kỳ lại không hề muốn nghe, bây giờ anh chỉ muốn được nghỉ ngơi, nhưng Phương Thiên Tư vẫn không có ý định đi về.
Đến khi tầm 8 giờ, Sở Kỳ không chịu được nữa, anh mới lên tiếng: "Thiên Tư bây giờ cũng đã trễ, em về đi, nếu không lại làm cho Phương tổng lo lắng."
Phương Thiên Tư: "Em ở nhà anh, ba sẽ không lo lắng."
Sở Kỳ: "Hôm nay công ty còn có vài việc quan trọng chưa làm xong, hiện tại anh phải đi giải quyết, anh không thể bỏ em ngồi ở đây một mình."
Phương Thiên Tư: "Em ngồi một mình không sao!"
Sở Kỳ nhíu mày khó chịu, cô ta ngoan cố không muốn về sao, trình đeo bám của cô ta còn muốn vượt xa Diệp Vịnh Thanh.
Nói đến mới nhớ, Diệp Vịnh Thanh dạo này không còn thường xuyên tìm mình làm phiền như trước kia nữa.Ngoài những lần đi ăn cùng ông nội và tình cờ gặp ở tiệm trà, gần đây nhất là ở nhà ông nội, thì hầu như trong khoảng thời gian qua, không hề gặp cô ta.
Không giống bình thường cho lắm, cô ta dạo gần đây rất kì lạ.
Tuy gặp mình cũng sẽ nhiệt tình thể hiện tình yêu điên cuồng, nhưng sâu trong ánh mắt, lại không có mê đắm như trước kia nữa.
Sở Kỳ: "Em về trước đi, anh phải làm việc, còn nghỉ ngơi nữa, hôm nay anh khá mệt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-phao-hoi-cua-tong-tai-lanh-lung/2604630/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.