Nhưng thôi, theo như yêu cầu của trợ lý Hàn, thì mình cũng cố gắng một lần vậy.
Khang quản gia: "Thiếu gia, phu nhân hai người mau dùng bữa sáng đi thôi.
Ăn sáng xong, thiếu gia còn phải đi công tác, phu nhân thì phải đi đến công ty nha."
Sở Kỳ sau khi nghe Khang quản gia nói đến, mới chú ý thời gian, đúng là phải mau dùng bữa sáng.
Không thì thời gian chuyến bay sẽ bị trễ, mà anh thì ghét nhất chính là chậm trễ công việc.
Sở Kỳ: "Diệp Vịnh Thanh, cô ở nhà phải an phận cho tôi."
Vịnh Thanh: "Em biết, sẽ không gây rối, nhưng lần sau anh đi công tác, có thể cho em đi theo cùng không?"
Ánh mắt Vịnh Thanh ra vẻ tội nghiệp nhìn Sở Kỳ.
Anh ta sao? Phải dùng đến cách này, nếu không lại suy nghĩ mình thiếu nhiệt tình, thiếu quan tâm.
Sở Kỳ: "Chuyện đó là không thể nào."
Nam chính a, không thể nào là dành cho tôi rồi.
Nếu là nữ chính, thì câu trả lời sẽ là tất nhiên, khoan đã, theo như mấy tiểu thuyết gần đây mình đọc, thì trường hợp này phải là dạng độc tài hơn nữa nha.
Kiểu như là... nam chính khi đi công tác, sẽ tự chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ, luôn cả phần của nữ chính.
Đến lúc đi, chỉ việc đem theo người một cách bất ngờ, tuy cách làm có vẻ thiên về tự bản thân nam chính quyết định, nhưng công bằng mà nói, vô cùng lãng mạn a.
Cô gái nào có thể chống cự lại được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-phao-hoi-cua-tong-tai-lanh-lung/2604590/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.