Editor: Độc Ẩm
"Tỉnh rồi à?"
Một giọng nam trầm thấp dễ nghe vang lên, Tống Tâm Thuần từ từ tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt trần đầy mờ mịt, hàng mi tơi rõ ràng, nhìn qua rất yếu đuối đáng thương.
Nhưng người ngồi ở bên giường lại không phải là người mà cô tưởng tượng, Tống Tâm Thuần nắm chặt bàn tay đang buông thõng, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chị em và......Lâu Niệm đâu ạ?"
Tiếu Văn Lễ nhướng mày: "Sơ Nghiên ở Lâu gia, còn thiếu gia......"
Ánh mắt hắn mang theo ý dò xét, nhưng giọng nói vẫn nhã nhặn như cũ: "Cậu ấy ở cùng Sơ Nghiên, cô không cần lo lắng."
"Anh ấy......" Tống Tâm Thuần cắn môi, lo lắng nhìn hắn, "Lâu Niệm sẽ không trách chị em chứ?"
Tiếu Văn Lễ nhướng mày mỉm cười: "Sao lại trách Sơ Nghiên?"
Tống Tâm Thuần gục đầu xuống, sợi tóc mềm mại rũ xuống bên mặt: "Em tự tiện khiêu vũ với thiếu gia, chị ấy tức giận là đương nhiên, là tại em không có chừng mực...... Vừa rồi ở hồ chị ấy không cố ý đâu, hai người nhất định không được trách chị ấy!"
Tiếu Văn Lễ nhìn đôi mắt trong suốt của cô, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó mới cười nói: "Đương nhiên sẽ không trách cô ấy."
Tống Tâm Thuần khẽ nhíu mày khó hiểu.
"Bởi vì người cứu cô lên là cô ấy mà."
Lúc này, Tống Tâm Thuần không kịp che giấu sự kinh ngạc, sắc mặt cô ta cứng đờ: "Là, là Sơ Nghiên đã cứu em?"
"Không sai," Tiếu Văn Lễ đưa cho cô ta cốc thuốc rồi đứng dậy, sâu xa nói: "Tuy tôi không biết tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cuc-pham-cua-nam-chinh/1021114/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.