Editor: Độc Ẩm
Một màn xoay ngược tình thế này khiến ai nấy đều cảm thấy bất ngờ, sắc mặt Lâu phu nhân hết xanh lại trắng.
Một giọng nói giễu cợt từ phía sau vang lên: " Ôi, sao con rể lại không nể mặt bà chút nào thế chứ!"
Lâu phu nhân quay lại, thấy Tần Oánh cười giả trân liếc bà một cái rồi xoay người rời đi.
Sắc mặt Lâu phu nhân càng khó nhìn hơn.
Ai mà chẳng biết chuyện đại tiểu thư Sơ gia điên cuồng theo đuổi Lâu thiếu gia, đến hôn ước kia cũng là dùng thủ đoạn mà định ra, mà Lâu thiếu gia trước nay chưa bao giờ thèm nhìn cô một cái. Hôm nay sao lại chủ động giải vây cho cô?
Mọi người tản dần ra, tụm năm tụm ba bàn tán. Tống Tâm Thuần vẫn đứng yên tại chỗ, ánh đèn lộng lẫy chiếu vào người cô nhưng cô lại cảm thấy ớn lạnh.
Cô nhìn bóng hai người đã đi xa, mái tóc rủ xuống che khuất nét mặt phẫn hận. Lúc này, Tiếu Văn Lễ lọt vào tầm mắt của cô.
Cô vội vàng đi qua: "Tiền bối."
"Hả?" Tiếu Văn Lễ thuận tay đưa cho cô một cái bánh kem, "Sao vậy?"
Ánh mắt Tống Tâm Thuần hiện lên một tia do dự, trong đầu hiện lên gương mặt kiêu căng ngạo mạn của Sơ Nghiên từ nhỏ đến lớn, cảm giác đau đớn vô cùng chân thực khi bị cưỡng gian trong mơ, cuối cùng là hình ảnh cánh tay Lâu Niệm ôm lấy eo Sơ Nghiên vừa nãy.
Ánh mắt cô hơi trầm xuống, cắn môi nói: "Tiền bối, lát nữa gặp ở vườn hoa sau nhà được không? Em có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cuc-pham-cua-nam-chinh/1021112/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.