Bạch Vi lẽo đẽo phía sau lưng Bạch Hiển, thấp thỏm một quãng đường dài, bị hắn dắt đến một nhà hàng trang hoàng không tồi để dùng bữa sáng. Cô không có tâm tình để ăn uống, lại thấy thái độ hắn thật bình thường, giống như đã quên việc cái bánh khi nãy.
Chờ dùng bữa sáng xong, Bạch Hiển không biết lấy đâu ra xe hơi, để Bạch Vi ngồi bên ghế phụ, lái xe đi thẳng đến một địa điểm ngắm cảnh.
Đến lúc Bạch Vi tới nơi, mới vui mừng nhận ra, hôm nay hắn chở cô đến đây, thế nhưng lại là dãy tường thành cổ xưa cổ chỉ chỏ trên xe vào ngày đầu tiên, lúc vừa đến thành phố này, rất muốn vào tham quan.
“Oa ~”
Bạch Vi ngẩng đầu, dưới trời xanh mây trắng, đứng gần mà chiêm ngưỡng tường thành này, cảm thấy thật cao thật cao, sau đó hưng phấn vỗ người hắn, kêu lên:
“Anh hai, sao anh lại nghĩ đến việc mang em tới nơi này”.
Thật ra Bạch Vi cảm thấy, Đô Tuần có chút hiểu nhầm cô, tận trong xương tủy không phải dạng trạch, mà chỉ là cô thích an nhàn thư thái.
An nhàn đến mức, căn bản không nghĩ đến việc thay đổi bất cứ loại hình sinh hoạt nào thời điểm hiện tại, không muốn thay đổi người mà cô luôn dựa dẫm, cũng không muốn thay trời, thay đất, thay đi trụ cột tinh thần của cô.
Cho nên, thật ra con người Bạch Vi rất thích đi du lịch, cũng không hoàn toàn bài xích việc đi đến những địa phương đông đúc người.
Khác ở chỗ là phải đi với ai, cô mới không khẩn trương, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-anh-trai/1140788/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.