Cảm giác được chính mình sắp bị sự xấu hổ cùng khẩn trương trong lòng áp bức đến điên rồi, cô duỗi tay, dùng cánh tay cách chăn mỏng mà ngăn chặn tay của anh trai, hơi quay đầu lại, nói nhỏ:
“Anh hai, chúng ta đang ở trên máy bay”.
“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh”.
Bạch Hiển ngừng động tác còn đang dang dở trên tay, một đôi mắt đen như mực, nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của Bạch Vi, lại hỏi:
“Vi Vi có thích hay không?”
Cô đỏ mặt, đôi mắt rũ xuống, nhanh chóng quay đầu đi, “Không biết”.
Làm sao mà cô biết được? Nói thích, thì cô chính là lẳng lơ phóng đãng, nói không thích, thì lại trái với tâm ý của mình, cho nên cô chỉ có thể ngậm ngùi nói không biết.
“Nhưng Vi Vi, lúc sáng tiếng em rêи ɾỉ cũng không hề nhỏ”.
Bạch Hiển tiếp tục nói, cảm nhận được dưới thân Bạch Vi càng lúc càng ướŧ áŧ, ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào đường đi nóng ấm, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy.
Cô chịu không nổi loại cảm giác châm ngòi kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, chịu thua mà quay đầu lại, đáng thương hề hề nhìn anh trai:
“Anh hai, không cần ở chỗ này, chúng ta... chúng ta đi buồng vệ sinh đi, xin anh đó”.
Vào buồng vệ sinh thế nào cũng được, cô đều cho hắn lăn lộn mình, chỉ cần không ở chỗ này đùa nghịch cô.
Bạch Vi vừa mới nếm thử “trái cấm”, căn bản ứng phó không nổi những loại trường hợp thế này.
Đáy mắt Bạch Hiển hàm chứa du͙ƈ vọиɠ vô tận, rút ra ngón tay hãy còn tham luyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-anh-trai/1140772/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.