Bạch Hiển nghiêng người dựa vào khung cửa, nâng cánh tay lên, gõ gõ mặt kính đồng hồ Cartier, mặt vô biểu tình mà hỏi:
“Chơi mấy tiếng rồi?”
Bạch Vi phạm sai lầm bị bắt tại trận, cúi đầu không dám nói ra lời nào. Anh trai chưa bao giờ cho phép cô ngồi máy tính quá lâu, bởi vì như vậy không tốt cho đôi mắt.
Nhưng từ buổi trưa hôm nay, cô vẫn luôn ngồi trước máy tính, mãi cho đến lúc này…
Ngoài cửa sổ trời đã tối đen.
“Mắt em không mỏi à?”
Bạch Hiển dựa vào khung cửa, ngón tay thon dài sạch sẽ chọc chọc trán Bạch Vi, trong lòng hơi nóng giận, lạnh giọng nói:
“Anh nói với em những gì? Tối như vậy cũng không thèm bật đèn lên, còn muốn dùng mắt nữa hay không?”
“Em quên mất…”
Bị anh trai la rầy, cô bé mải mê chơi game Bạch Vi cúi đầu, hơi kéo góc áo Bạch Hiển, ngẩng đầu, đáng thương mà nói:
“Anh hai, em không dám như vậy nữa”.
Dứt lời, cô đến gần Bạch Hiển hơn một chút, đôi tay túm chặt góc áo của hắn, nhẹ nhàng kéo hắn lại gần mình.
“...”
Bạch Hiển trầm mặc mà đứng thẳng lưng, hắn biết, cô đây là đang làm nũng.
Lúc trước Bạch Vi phạm lỗi bị bắt quả tang, Bạch Hiển sẽ cấm không cho Bạch Vi lên mạng, thậm chí trực tiếp cấm Bạch Vi bước vào thư phòng chạm máy tính, lại nhốt cô trong phòng vài ngày.
Cô từ trước đến giờ đều sẽ không nhẫn nhục chịu phạt, luôn nũng nịu với hắn. Nói về sau sẽ không tái phạm, cầu tha thứ, tìm cớ, kế tiếp lại khóc sướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-cua-anh-trai/1140765/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.