Chương trước
Chương sau
Edit: Giai Kỳ.
Bởi vì mang thai nên Nặc Nặc tạm thời nghỉ học.
Không hiểu sao trong lòng cô lại có chút thương cảm, cô "học" năm nhất rất nhiều năm, kết quả vẫn chưa lên nổi năm hai, thật là khiến người ta phải tấm tắc
Cũng bởi vì mang thai nên hôn lễ của hai người được tổ chức sớm, thừa dịp còn chưa hiện bụng, mặc vây cưới vẫn còn đẹp.
Khi đó đã là tháng 5, Nặc Nặc mang thai hơn ba tháng, cũng do eo cô nhỏ sẵn nên cũng không hề lộ bụng.
Nhưng Nặc Nặc vẫn rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của mình không ổn định, nửa đêm gặp ác mộng bừng tỉnh, Cừu Lệ cũng rất nhanh tỉnh lại, cô khóc thút thít: "Em mơ thấy mẹ, mẹ nói nhớ em."
Cừu Lệ mím môi, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Nhưng anh cũng không có cách nào nói ra mấy lời như "nếu em thích có thể về nhà". Cuối cùng chỉ thầm lặng lau khô nước mắt cho cô.
Cô khóc trong chốc lát rồi ôm lấy cổ anh: "Khóc xong đói quá."
Anh cong môi: "Em muốn ăn gì?"
"Mì chua cay, ở quán Liêu Ký bên ngoài trường học."
3 giờ sáng, đèn đường vẫn còn tối tăm, Cừu Lệ mặc quần áo rời khỏi giường, lái xe đi mua mì chua cay cho cô.
Gọi điện thoại kêu ông chủ dậy làm, chờ tới khi anh trở về thì cô đã ngủ rồi, khoé mắt vẫn còn vương nước, thật sự khiến anh đau lòng. Anh buông đồ trong tay xuống, nhẹ nhàng cẩn thận cởi quần áo rồi lên giường.
Anh khó tránh khỏi đau lòng.
Nặc Nặc còn nhỏ, ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn là cô gái trong sáng cần sự yêu thương, sao có thể dựng dục nuôi dưỡng 1 đứa nhỏ. Ba mẹ cô không ở bên, anh lại lớn tuổi hơn cô rất nhiều, quả thật hận không thể moi tim móc phổi cho cô, không biết phải chiều chuộng cô như nào mới tốt.
Đầu tháng 5, bọn họ cử hành hôn lễ.
Thời điểm Nặc Nặc cầm hoa cưới đi đến trước mặt anh, cũng là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân đã có được cả thế giới.
Rất nhiều nhà báo ở bên ngoài điên cuồng chụp ảnh.
Nhưng Cừu Lệ không cho bọn họ đi vào, anh không muốn Nặc Nặc bị bất cứ kẻ nào nghị luận, cho dù bọn họ cũng không dám. Từ trước đến nay anh đều bảo vệ cô rất tốt, cô chính là người duy nhất mà cả đời này anh không thể đánh mất.
Nhưng thật ra bữa tiệc cũng mời tới rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên thương trường, ngày hôm ấy Nặc Nặc cũng vô cùng vui vẻ.
Chờ sắc trời tối đi, cô dụi dụi mắt, có chút mệt nhọc vươn tay về phía anh.
Cô vẫn còn mặc váy cưới trắng tinh, Cừu Lệ mỉm cười rồi bế cô lên.
Gió đêm hơi lạnh, từ trên nhà cao tầng có thể thấy toàn bộ thành phố rực rỡ lộng lẫy.
Anh bế theo cô đạp tinh quang dưới chân, gió mát thổi qua dịu dàng khiến cô mơ màng sắp ngủ.
Nặc Nặc nhỏ giọng nói: "Cừu Lệ."
"Hửm?" Anh rũ mắt, anh mắt nhu hoà. Khi đó Nặc Nặc đã mệt không chịu được, nhưng vẫn cố gắng nói xong: "Em quên không nói với anh."
Gió tháng 5 mát mẻ còn mang theo hương hoa nhè nhẹ, anh nghe thấy giọng nói mềm mại của cô: "Quên không nói với anh là, gả cho anh thực sự rất hạnh phúc."
Một lúc sau, cô ngủ thiếp đi trong lòng ngực Cừu Lệ.
Cho nên không nhìn thấy mắt anh rơm rớm nước.
Cả đời này anh chỉ yếu ớt 2 lần.
Lần đầu là khi mất đi cô, lần thứ hai chính là khi chân chính có được cô.
Anh ôm ấp thiên sức mà chính tay anh đã bẻ gãy cánh, thần linh bị ác ma như anh làm bẩn. Thật lâu sau mới nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
Nặc Nặc đến ngày khám thai, cô hỏi Cừu Lệ: "Anh thích con trai hay con gái?"
Đây là vấn đề mà phần lớn những người vợ sẽ hỏi, mỗi lần hỏi như vậy thường hy vọng nhận được câu trả lời là: "Chỉ cần là do em sinh, con trai hay con gái đều được."
Cừu Lệ sờ sờ đầu cô: "Muốn con gái."
Nặc Nặc tò mò nhìn anh: "Vì sao?"
Anh cười cười rồi hôn cô, kéo tay cô đi vào bệnh viện, nhưng lại không cho cô đáp án. Nặc Nặc tò mò muốn chết, Cừu Lệ khẳng định chắc nịch như vậy, chẳng lẽ anh thích con gái ngoan ngoãn đáng yêu sao?
Cừu Lệ lại không có ý định nói cho cô nghe.
Nếu anh sống được lâu, anh sẽ hy vọng là con trai. Bởi vì con trai trưởng thành có thể trở thành bả vai vững chắc cho mẹ. Cừu thị quá khổng lồ, mà cô thì cần người bảo vệ. Nhưng giây phút mà anh chết đi thì cô cũng sẽ rời khỏi ghế giới này. Trước kia anh đã làm rất nhiều chuyện không tốt, sinh ra lại kiêm cường, rất ít khi khiến Nặc Nặc mềm lòng. Sinh một đứa con gái, có lẽ cô sẽ nhớ đến anh và con nhiều hơn một chút.
Anh chưa bao giờ yêu con gái hay con trai, anh chỉ yêu Nặc Nặc.
Công bố giới tính thai nhi là không hợp pháp, nhưng Cừu Lệ quyền cao chức trọng lại không nằm trong quy tắc đó. Anh có bệnh viện của chính mình, có sản nghiệp khổng lồ, kiểm tra giới tính thai nhi để tiện cho việc chuẩn bị đồ dùng và phòng sơ sinh cho con.
Anh nói trước với Nặc Nặc rằng là con trai.
Nhưng thật ra Cừu Lệ cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Nặc Nặc lại phồng má: "Không phải con gái rồi."
Anh cười xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Đây không phải sao?"
Nặc Nặc đánh vào tay anh, trừng mắt một cái. Ngay sau đó mềm giọng nói bên tai anh: "Chú Cừu, chú thật sự muốn em làm con gái chú sao? Hay em gọi chú là ba nuôi nhé?"
Cừu Lệ cười cười không nói chuyện.
Cô gọi ở trên giường còn được, chứ ngày bình thường thì thôi đi
Nặc Nặc nghĩ lại cảm thấy không đúng, con của anh vẫn còn trong bụng cô cơ mà.
Sau đó hứng thú của cô lại biến thành việc trang trí phòng cho trẻ con, lúc cô trang trí phòng cũng rất muốn con mình là con gái.
Váy công chúa quá xinh đẹp, cô cứ ôm mãi không muốn buông tay.
Cừu Lệ nói: "Vậy cứ giữ lại đi."
Nặc Nặc lắc đầu: "Không cần."
Anh nhướng mày.
Cô nghiêm túc trả lời anh: "Con trai phải ra dáng con trai, đầu đội trời chân đạp đất, không thể thuỳ mị như con gái được."
Cừu Lệ bị sự đáng yêu của cô làm cho mềm nhũn, không nhịn được trêu: "Vậy ở trong lòng Nặc Nặc, anh đã đủ đàn ông chưa?"
Nặc Nặc đấm anh một cái.
Sau một lúc lâu cô nhìn quanh bốn phía, thấy người hầu đã đi xuống dưới hết, cô ôm lấy cổ anh, gương mặt đỏ bừng, ở bên tai anh nũng nịu: "Chú Cừu rất man..."
Anh áp cô trên giường mạnh mẽ hôn một trận.
Nặc Nặc cười khanh khách không ngừng, hai má hồng nhạt.
Lúc cô dỗ dành người khác miệng là ngọt nhất, trái tim Cừu Lệ cũng như muốn nhũn ra.
Buổi tối ngày 7 tháng 11, Nặc Nặc đau đến hơn nửa đêm, rốt cuộc sinh ra một cục cưng nhăn dúm dó.
Cô đặt tên cho cục cưng là Cừu Mộ.
Rốt cuộc là thẩm mỹ thiếu nữ, cô nhìn gương mặt đỏ rực của cu cậu, có chút ghét bỏ: "Xấu quá đi mất."
Cục cưng oa oa khóc lớn, cô lại luống cuống tay chân đi dỗ.
Cừu Lệ vừa buồn cười vừa mềm lòng, đưa con trai cho bảo mẫu rồi múc canh cho cô ăn.
Nặc Nặc bắt đầu lo lắng cho vẻ ngoài của Tiểu Cừu Mộ, ác ý phỏng đoán: "Thằng bé xấu quá, không giống anh cũng chẳng giống em, có phải do biến dị gen không?"
Cừu Lệ chiều theo cô vô điều kiện: "Ừm."
Mẹ Trần xụ mặt, nhịn không nổi: "Đứa bé nào mới sinh cũng đều như vậy, mặt mày cậu chủ nhỏ tuấn tiếu, sau này nhất định sẽ rất đẹp trai."
Lời của người già bao giờ cũng đúng.
Không quá mất ngày, Tiểu Cừu Mộ đã trở nên trắng nõn, mắt to tròn đen nhánh, xinh đẹp vô cùng. Quả thật chính là tổng hợp lại hết những nét đẹp của ba mẹ.
Nặc Nặc cảm thấy cục cưng rất đẹp, kéo Cừu Lệ cùng thưởng thức: "Con trai anh đáng yêu thật đó."
Anh cũng không nhắc tới lúc trước cô nói con trai phải đầu đội trời chân đạp đất, nói hùa theo: "Ừm, đáng yêu."
Nặc Nặc ở cữ xong, coi như khoảng thời gian khó khăn nhất đã trôi qua.
Trong thời gian ấy cô rất mệt, nửa đêm tiểu Cừu Mộ tỉnh dậy khóc vì đói, Cừu Lệ luôn là người thức dậy đầu tiên. Trước tiên anh dỗ cô vào giấc ngủ, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Chờ cô ngủ say rồi mới đứng dậy ôm con trai.
Cục cưng nho nhỏ nằm gọn trong lòng, năm ấy anh 32 tuổi, là một người đàn ông thành thục có trách nhiệm, cũng là một người chồng, một người cha tốt.
Sau đó Nặc Nặc thường hay khen Tiểu Cừu Mộ rất dễ nuôi. Mẹ Trần yên lặng nhìn Cừu thiếu, không khỏi muốn bật cười.
Ngày cô quay lại trường học, Tiểu Cừu Mộ mới chỉ biết ê ê a a, cô cùng cậu bé ông nói gà bà nói vịt cũng có thể nói chuyện nửa ngày.
Rốt cuộc đã làm mẹ, Nặc Nặc không nỡ rời khỏi con, nên cũng không quá muốn đến trường học.
Cừu Lệ chưa nói cái gì, bảo cô trực tiếp đi học năm hai.
Nặc Nặc nghĩ một lát rồi cũng không từ chối. Bởi vì con trai, cô không ở ký túc nữa, mỗi ngày đều về nhà.
Tuy Cừu Lệ không tỏ thái độ gì, nhưng tâm trạng lại sung sướng rất nhiều.
Xem thằng nhóc ê a trong nôi lại càng thuận mắt hơn.
Năm ấy Nặc Nặc tốt nghiệp, Tiểu Cừu Mộ vừa tròn 3 tuổi
Cừu Lệ lái xe mang theo con trai đến đón Nặc Nặc.
Anh mặc tây tráng, Tiểu Cừu Mộ mặc yếm jean, dọc đường đi hai cha con hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Ba đẹp trai, con đáng yêu đến không chịu được.
Nặc Nặc còn đang mặc đồ cử nhân cùng các bạn chụp ảnh, bởi vì giá trị nhan sắc siêu cao nên có rất nhiều người muốn chụp với cô một tấm làm kỷ niệm, Nặc Nặc phần lớn không từ chối ai.
Tiểu Cừu Mộ chạy tới ôm chân cô, ngọng ngọng gọi mẹ.
Cao Trân sợ ngây người, sau một lúc lâu mới nói: "Đứa bé này tuy rất đáng yêu nhưng nó là con ai vậy? Sao lại gọi cậu là mẹ?"
Nặc Nặc bế Tiểu Cừu Mộ lên: "Nhà mình."
Tiểu Cừu Mộ tò mò sờ mũ học sĩ của Nặc Nặc.
Tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người.
Tuy rằng ai cũng biết Nặc Nặc tạm nghỉ học 1 năm, ai cũng nghĩ trong nhà cô có chuyện gì hoặc bên Cừu Lệ xảy ra biến cố, không ngờ rằng con trai người ta cũng đã 3 tuổi rồi. Đm, chẳng lẽ thật sự là con của Cừu tổng???
Tiểu Cừu Mộ giơ tay chỉ về phía bên kia.
Nặc Nặc nhìn theo cánh tay nhỏ của cậu bé, thấy Cừu Lệ đang đứng ở đó chờ hai mẹ con.
Cô gật đầu với mấy bạn học khác: "Ngại quá, chồng và con mình tới rồi nên mình về đây, chúc mọi người tốt nghiệp vui vẻ, tiền đồ như gấm."
Dưới tình cảnh mọi người trợn mắt há mồm, cô nắm tay con trai đi về phía Cừu Lệ.
Tháng 6 là tháng tốt nghiệp.
Mộc lan hương hồng nhạt nở rộ; vườn trường tràn đầy sức sống.
Thiếu nữ xinh đẹp nhào vào lòng người đàn ông, anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Chờ bọn họ đi rồi mới có người lắp bắp nói: "Đó là...là Cừu thiếu thật sao?"
"Đúng rồi, tôi có nhìn thấy trên tạp chí một lần."
Mấy người lúc trước nói Nặc Nặc chỉ là tình nhân của Cừu Lệ, chơi hai năm chán rồi sẽ bỏ, bây giờ đúng là chê cười, bị vả mặt quá đau đớn.
Con trai người ta cũng lớn bằng chừng đó rồi.
Ông xã hào môn giàu có, con trai phấn điêu ngọc trác.
Mọi người còn đang cố gắng hết mình vì những thứ ấy, mà Nặc Nặc đã có tất cả.
Thật khiến người ta phải hâm mộ đến đỏ mắt.
Tiểu Cừu Môi 3 tuổi được đưa đi nhà trẻ, Nặc Nặc cũng đi làm ở một đài truyền hình.
Giọng nói của cô ngọt ngào, chống lưng lại đủ lớn, bởi vậy cô không hề gặp áp lực công việc như những người khác.
Nhưng thật ra cô lại phát hiện 1 điều thú vị.
Trước khi Tiểu Cừu Mộ 3 tuổi thì hầu như đều là Cừu Lệ trông, lúc anh tới công ty, bảo mẫu cũng sẽ ôm cậu bé đến văn phòng của anh.
Cừu Lệ không yên tâm người ngoài, Tiểu Cừu Mộ là mạng của Nặc Nặc nên anh vô cùng để bụng.
Nặc Nặc không biết hai ba con ở chung với nhau như thế nào, nhưng ở trong mắt cô, lúc nào cô cũng cảm thấy con trai mình quá đáng yêu, quả thật chính là tiểu soái ca
Nhưng mỗi khi cô được nghỉ, thời gian ở chung với Tiểu Cừu Mộ cũng nhiều hơn, cô mới phát hiện ông giời con này quá thông minh.
Cô lấy đề toán năm nhất cho cậu bé làm, không ngờ cậu làm được điểm tối đa. Nhìn cậu nhóc rồi lại nhìn bài thi, cô hưng phấn lôi kéo Cừu Lệ đi kiểm tra chỉ số IQ cho Tiểu Cừu Mộ.
Kết quả kiểm tra khiến Nặc Nặc sợ ngây người.
Cô nhìn chằm chằm vào ba chữ số, 150!!!
140 đã là thiên tài, vậy mà con trai cô còn là 150. Tâm trạng Nặc Nặc phức tạp, đột nhiên cô nhớ tới giả thiết trong bá tổng văn, lúc nào cũng có một đứa con là thiên tài. Nhưng trong hiện thực thiên tài lại quá ít, Nặc Nặc gặp qua người thông minh nhất, có thiên phú mảng học hành nhất chính là Hàng Duệ, nhưng mặc dù là cậu ấy cũng chưa thể gọi là thiên tài.
Ngày đầu tiên Tiểu Cừu Mộ đi nhà trẻ, lúc về còn nghiêm túc nói với Nặc Nặc: "Con không muốn đi nhà trẻ."
Nặc Nặc hỏi cậu bé: "Sao thế? Ở đó có rất nhiều bạn nhỏ, con không thích các bạn sao?"
"Mấy bạn ấy vừa ngốc vừa dơ lại còn thích khóc nữa."
Nặc Nặc nghệt ra, không phải mấy nhóc 3 tuổi đều như vậy sao? Cô xoa bóp gương mặt nhỏ của cậu bé: "Các bạn còn nhỏ, Tiểu Mộ thông minh như vậy, thông cảm cho các bạn chút nha."
Nhưng qua một tuần, Tiểu Cừu Mộ lại lần nữa nói không muốn đi nhà trẻ.
Cậu nhóc nói: "Mẹ ơi, mấy bạn nữ cứ nói sau này lớn lên sẽ gả cho con."
Lúc cậu bé nói lời này, gương mặt có vài phần lạnh nhạt giống Cừu Lệ. Nặc Nặc thiếu chút nữa phun luôn ngụm nước trái cây trong miệng ra, cô cười một hồi lâu rồi mới hỏi con: "Mấy bạn nữ đó là ai? Sao lại nói với con như vậy?"
Tiểu Cừu Mộ có chỉ số thông minh siêu phàm, năng lực diễn đạt rất mạnh, rất nhanh đã giải thích mọi chuyện rõ ràng.
Hoá ra nhà trẻ đó phần lớn đều là con nhà có tiền, nhưng đứa lớn nhất cũng chưa đến 4 tuổi, là đám củ cải nhỏ bị cảm là sẽ chảy nước mũi
Cừu Mộ lại không giống như vậy, bảo mẫu và vệ sĩ đi theo sau cậu bé, áo sơmi nhỏ sạch sẽ ngăn nắp, gương mặt cũng cực kì đẹp.
Giáo viên thấy cậu bé quá đáng yêu nhưng lại không dám ôm cậu. Nhưng đám nhóc tì lại chưa nghĩ được nhiều như vậy.
Mấy đứa nhóc đều thấy Cửu Mộ rất ngầu.
Vì thế lúc tan học cuối tuần, bé gái tết hai bím tóc nho nhỏ đưa cho cậu bé một miếng bánh kem: "Lớn lên mình muốn gả cho cậu."
Tiểu Cừu Mộ cau mày: "Tôi không thích cái này, cũng không thích cậu."
Mấy cô bé đều đứng bên quan sát, tức khắc ồ ạt như ong vỡ tổ đi lên tặng quà.
Nào là búp bê barbie, kẹo sô cô la, cuối cùng còn tranh luận xem quà của ai tốt nhất, sau này ai xứng đáng được gả cho Cừu Mộ.
Cừu Mộ tức giận: "Tôi không thích cái gì hết, các cậu còn chẳng đẹp bằng mẹ tôi.0
Mấy cô bé oà lên khóc lớn.
"Cừu Mộ đáng ghét, mình không thích cậu nữa đâu."
"Không phải đâu, mẹ nói Đoá Đoá xinh đẹp nhất."
Tiểu Cừu Mộ cơ hồ chọc khóc tất cả các cô bé trong nhà trẻ.
Cậu bé về nhà cũng có chút ấm ức, rõ ràng cậu bé nói đều là sự thật. Nặc Nặc cười nghiêng ngả, cô cảm thấy đám củ cải nhỏ này tranh sủng quá đáng yêu.
Nặc Nặc đem chuyện thú vị này kể cho Cừu Lệ nghe, sau đó tỉ mỉ nghĩ lại: "Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm thật, mới mấy tuổi đã nghĩ đến chuyện gả đi. Hồi em học cấp ba vẫn còn ngây thơ mờ mịt chán."
Cừu Lệ cười nhẹ: "Kệ chúng nó đi, Cừu Mộ sẽ tự mình xử lý. Em cùng anh là được rồi..."
Nặc Nặc cọ cọ anh: "Vâng."
Lúc lâu sau, cô khóc lóc được Cừu Lệ ôm từ bàn trang điểm xuống, vẫn còn nức nở đến mức không thở nổi.
Cô thà đi đọc sách với con trai còn hơn.
Cừu Lệ cũng biết Tiểu Cừu Mộ thông minh, nghiêm túc bồi dưỡng, tương lai ở lĩnh vực nào cũng sẽ là nhân tài. Trước nay anh chưa từng có yêu cầu khắc nghiệt gì với con, chỉ là trước khi cậu bé đi học, anh khom lưng vỗ vỗ bờ vai nhỏ của cậu bé: "Ba chỉ có một yêu cầu, con nghe cho kỹ"
Tiểu Cừu Môi ngẩng đầu lên nhìn.
"Ba biết con nghe hiểu được cũng sẽ nhớ được. Cho nên nhớ kỹ cho ba, vĩnh viễn phải đặt mẹ con ở vị trí quan trọng hàng đầu, gần gũi với mẹ, khiến mẹ con vui vẻ. Còn nữa, phải kiên cường một chút, con trai phải ra dáng con trai."
Đến nay anh vẫn còn nhớ rõ ngày Nặc Nặc mang thai Tiểu Cừu Mộ, cô nói thích con trai mình đầu đội trời chân đạp đất.
Tiểu Cừu Mộ nghiêm túc gật đầu.
Nặc Nặc cho rằng con trai mình sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt, kết quả sang tuần thứ hai cô đã bị giáo viên "mời lên" vì con cô đánh nhau với mấy đứa nhóc khác.
Chuyện này lại bắt nguồn từ con trai cô.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Sau khi mấy cô bé khóc thì đã mách với mấy cậu nhóc.
Đám nhóc con không có khái niệm không thể đánh con trai của nhà giàu số 1, nên thật sự rất muốn đánh cho gương mặt đẹp trai đáng yêu kia một trận.
Mấy đứa nhóc này đã nhịn Cừu Mộ lâu lắm rồi.
Cậu bé đẹp trai lạnh lùng, các bạn nữ thích cậu, giáo viên cũng thích cậu. Còn biết làm cả số học, biết ngâm thơ ca hát, quả thật khiến người ta hận ngứa răng.
Đám nhóc hẹn nhau cùng đánh.
Kết quả không biết Tiểu Cừu Mộ làm cái gì, cuối cùng lũ nhóc đó lại đánh đấm lẫn nhau.
Rốt cuộc đều là công tử con nhà giàu, các giáo viên đau đầu không thôi, vội vàng mời phụ huỵn.
Nặc Nặc coi trọng việc giáo dục con cái, vệ sĩ vừa thông báo cô đã lập tức đi ngay.
Khi đó Nặc Nặc mới hơn 20 tuổi, xinh đẹp lại ngây thơ.
Khác với những bậc cha mẹ xung quanh, cô vừa xuất hiện thì đám nhóc đac yên tĩnh lại. Sau một lúc lâu có cô bé nói: "Chị là chị gái xinh đẹp trên TV."
Nặc Nặc mỉm cười, xoa đầu cô bé rồi tặng cho 1 viên kẹo tinh xảo.
Cô nhóc ngại ngùng nhìn cô.
Tiểu Cừu Mộ lắc đầu sửa đúng lại: "Không phải chị, đây là mẹ tôi. Cậu phải gọi là dì."
Các bạn nhỏ "ồ" một tiếng, hoá ra Cừu Mộ không nói dối, mẹ của cậu bé đúng là rất xinh đẹp.
Nặc Nặc dở khóc dở cười, kéo tay thằng bé thông minh nhà mình.
Các giáo viên đang xem camera theo dõi
Trong video thu lại, mấy cậu bé kia cùng đi tìm Cừu Mộ "tính sổ", kết quả không biết Tiểu Cừu Mộ nói gì đó rồi cả đàm nhào vào nhau
Giáo viên hỏi Tiểu Cừu Mộ nhưng cậu bé không chịu nói gì cả.
Nặc Nặc lặng lẽ kéo con qua một bên: "Tiểu Mộ, con nói gì với các bạn vậy? Nói cho mẹ nghe được không?"
Cậu banh khuôn mặt nhỏ rồi mới gật đầu: "Nhưng mẹ không được nói với ba.0
Nặc Nặc cười: "Ừ, mẹ biết rồi."
"Hai thằng nhóc dẫn đầu đó, ba của một đứa với mẹ của một đứa ôm nhau."
"..." Nặc Nặc sửng sốt, sau một lúc lâu mới hỏi: "Con lừa bạn sao?"
"Không phải ạ."
Nặc Nặc tò mò xoa gương mặt nhỏ của con mình: "Vậy sao con biết?"
"Ba mẹ của hai đứa đó làm tổng giám và giám đốc ở công ty ba, con nhìn thấy được."
Cừu Lệ, rốt cuộc anh để con trai nhìn thấy gì vậy hả?
Mặt Nặc Nặc hơi trầm xuống, nói với Tiểu Cừu Mộ: "Họ hư quá, con quên chuyện đó đi nhé."
"Vâng ạ, con sẽ quên hết."
Thật ra Tiểu Cừu Mộ cũng không có việc gì, tính cách của cậu bé giống với Cừu Lệ, không thích cười mà chỉ số thông minh lại cao, rất nhạn đã trị một đám nhóc ngang ngược thành dễ bảo.
Nhưng Nặc Nặc vẫn không để cậu bé nhảy lớp.
Theo cách nói của cô, con trai ở cùng với bạn chung lứa tuổi, tuy học tri thức chẳng được bao nhiêu nhưng có thể giữ được niềm vui tuổi thơ. Sau khi nhảy lớp, đi học đều là bạn lớn tuổi hợ cậu bé, họ sẽ không muốn chơi với thiên tài nhỏ tuổi, lâu dần Tiểu Cừu Mộ sẽ không vũi
Lúc Tiểu Cừu Mộ tròn 10 tuổi, năm ấy Nặc Nặc đã 29z
Gương mặt cô vẫn như thiếu nữ 18-19, bởi vì tình yêu của anh mà cô giống như mãi mãi ở tuổi trẻ xinh đẹp.
Bỗng nhiên vào một buổi sáng, cô thấy trên đầu Cừu Lệ xuất hiện vài sợi tóc bạc.
Thật ra anh còn trẻ, gương mặt vẫn anh tuấn như cũ, cũng là tuổi niên hoa tốt nhất của đàn ông.
Nặc Nặc được anh cưng chiều yêu thương suốt 10 năm, chỉ vì như vậy mà cô khóc tới nỗi Cừu Lệ dỗ dành hết một buổi sáng vẫn không được.
Ngày đó anh không đi làm.
Tháng 7 mùa hạ, hoa nở rợp trời, cô khóc không thành tiếng: "Anh lừa em, Thẩm Tuý cũng lừa em, hồn phách đã nứt thì sao có thể sống lâu được chứ?"
Chút phúc lợi ít ỏi của nguyên chủ, có lẽ chỉ đủ để họ hạnh phúc vui vẻ trong 10 năm.
Cừu Lệ lau nước mắt cho cô, đau lòng không chịu được.
Trong lòng anh lại sinh ra lệ khí cùng với không cam lòng, phóng xuất ra ác ma cắn nuốt lấy tâm can: "Em có thể về nhà, tương lai em sẽ quên anh đi, sẽ có gia đình mới
Nặc Nặc không thể tin nổi mà nhìn anh.
Cô không biết cãi nhau, cũng chẳng có tầm nhìn xa trông rộng như Cừu Lệ.
Sau một lúc lại oà lên khóc nức nở.
Cừu Lệ hoảng hốt: "Là anh không tốt, Nặc Nặc đừng khóc. Anh nói sai rồi, vừa nãy trêu em thôi, anh còn sống bên em thật lâu, ở bên em cả đời được không?"
Anh ôm lấy cô, đi đi lại lại trong phòng mấy vòng để dỗ cô.
Nặc Nặc đánh thùm thụp vào ngực anh, nhưng lực lại rất nhẹ.
Cô khụt khịt nói không thành lời, dứt khoát không để ý tới anh.
Cừu Lệ sứt đầu mẻ trán, dỗ dành mấy ngày cô vẫn còn giận.
Sau đó vào một đêm hè, trên bầu trời đầy sao, cô đột nhiên tỉnh lại, khóc lóc muốn tìm Cừu Lệ.
Anh vội ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Mơ thấy ác mộng sao? Đừng sợ, anh ở đây."
Nặc Nặc nức nở: "Em mơ thấy trong cuộc sống không có anh.0
Cuộc sống không có Cừu Lệ sẽ đáng sợ thế nào?
Không bao giờ có một người đàn ông sẽ ở mùa đông lạnh giá làm ấm chân cho cô, vào lúc cô gặp ác mộng kiên nhẫn dỗ dành cô, sẽ cưng chiều cô như thiếu nữ, sẽ dọn dẹp sẵn từng đường đi nước bước cho cô, vì cô mà bẻ đi bụi gai, vì cô mà gieo mầm hoa tươi.
Sẽ bao dung sự vô tri, tuỳ hứng, bướng bỉnh của cô.
Mười năm như một ngày, cô chưa từng chịu một chút ấm ức nào.
Tình yêu của anh như biển rộng, thâm trầm mà rộng lớn.
Nặc Nặc khóc nấc lên: "Bây giờ em mới hiểu được, anh mới lừ người xấu xa nhất."
Khi đó sao trời lấp lánh, Nặc Nặc nhắm mặt lại dựa vào lồng ngực anh.
Anh không cần nghe câu tiếp theo cũng hiểu cô nói gì.
Đúng, anh vẫn luôn là người xấu
Từng được anh yêu như vậy, không có người phụ nữ nào có thể đi yêu người khác nữa.
Sau khi hừng đông, nắng sớm chiếu vào.
Cô thay chiếc váy xinh đẹp, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi anh, nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào:
"Cừu Lệ, chào buổi sáng."
Anh cười cười sờ má cô: "Còn buồn nữa không?"
Nặc Nặc lắc đầu, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau: "Chúng ta phải sống tốt, mỗi một giây đều hạnh phúc. Tuy anh xấu xa như vậy, nhưng Cừu Lệ...."
Bức màn tung bay, Tiểu Cừu Mộ ở bên ngoài đã thay đồng phục chuẩn bị đi học.
Trong phòng hai người lại là một mảnh tĩnh hảo.
Nhưng Cừu Lệ....
Anh nghe thấy cô nhẹ giọng nói, được anh yêu là điều may mắn nhất cuộc đời em.
17/09/2022
4735 words
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.