Edit: Sel
Tống Liên nhớ tới thiếu nữ tuyệt sắc đêm hôm qua, lại ngơ ngác nhìn Tống Nặc Nặc đã trang điểm xong, còn kém xa với "Tống Nặc Nặc" của đêm hôm qua, cô ta cơ hồ sắp bị cảm giác khó chịu ăn mòn.
Rõ ràng xinh đẹp như vậy còn cố tình trang điểm thành bộ dạng này.
Dựa vào cái gì chưa? Những thứ mà cô ta nỗ lực theo đuổi thì Tống Nặc Nặc lại có được một cách quá dễ dàng?
Bây giờ Tống Nặc Nặc còn có xu hướng nâng cao thành tích học tập, ưu thế duy nhất của Tống Liên có thể hơn Tống Nặc Nặc chính là thành tích, nhưng nếu có một ngày ngay cả thành tích cũng không duy trì được nữa thì Tống Liên không biết lúc đó mình sẽ khó chịu đến cỡ nào.
Chỉ có một người là thật lòng vui vẻ.
Lữ Tương cười híp cả mắt lại: "Oa Nặc Nặc giỏi thật, nhanh như vậy đã tiến bộ không ít. Quá lợi hại."
Khoảng thời gian này Nặc Nặc cố gắng học hành như thế nào cô nàng đều thấy được. Cho nên khi biết thành tích của Nặc Nặc được cải thiện, Lữ Tương là thật lòng vui vẻ.
Lữ Tương là người duy nhất khiến Nặc Nặc cảm thấy ấm áp.
Nặc Nặc cũng cười cười gật đầu: "Chúng ta cùng nhau cố gắng."
Lữ Tương vui tươi hớn hở đồng ý, một bộ dáng tràn ngập nhiệt tình.
Nhưng Triệu Lệ lại phát hiện người đứng nhất lớp - Hàng Duệ có chút không bình thường.
Cô gọi cậu đứng dậy trả lời, nhưng cậu chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Xin lỗi cô Triệu, em không nghe rõ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-bo-tron-cua-tong-tai-ba-dao/464765/chuong-17-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.