Edit: Hạ
- ---------
Thật sự Nặc Nặc không có kinh nghiệm ở phương diện này, cô đành phải cẩn thận hỏi: "Vậy...vậy có cần tôi gọi người đến giúp không?"
Tuy người hầu không có ở biệt thự nhưng vẫn còn vệ sĩ, cô ra ngoài tìm người cũng rất nhanh.
Nhưng cô không có dũng khí...đi vào cởi quần giúp anh.
Cừu Lệ khẽ thở dài: "Không cần đâu."
"À!"
Anh nói thêm: "Em đừng nói gì hết, đợi một lát là được."
Nặc Nặc ngoan ngoãn không mở miệng, mà cô cũng không biết vì sao mình không được nói.
Không nghe thấy giọng nói của cô, anh nhắm mắt nhịn một lát mới thoát khỏi cảm giác phấn khởi.
Cô quá ngoan, bảo cô không nói thì cô cũng nghe lời không tạo ra bất kỳ tiếng động nào, mãi cho đến khi anh ổn hơn, cô mới đỡ anh về giường.
Từ đầu tới cuối Nặc Nặc đều không phát hiện có chuyện gì bất thường.
Cô bị anh lăn lộn một hồi, lúc này đã mệt tới nỗi gương mặt nhỏ cũng đỏ bừng, ánh mắt lại sáng lấp lánh, vô cùng cảm giác thanh xuân phơi phới tràn đầy sức sống.
Anh khẽ thở dài trong lòng, cuối cùng vẫn dịu giọng nói: "Em về phòng ngủ đi."
Cô gật đầu, mềm mại đáp: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Cừu Lệ nhìn theo bóng dáng của cô, mang theo vài phần chê cười mà cong môi.
Từ khi nào mà anh lại trở nên sợ trước sợ sau như vậy? Nhưng nếu làm như vậy có thể đổi lấy sự cam tâm tình nguyện của cô, anh bằng lòng.
Cô không thích con người chân thật của anh, chuyện đó anh hiểu rõ.
Cừu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-bo-tron-cua-tong-tai-ba-dao/4566352/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.