Edit by Sel
Chờ đến lúc tan học Triệu Lệ cũng không có ý muốn răn dạy cô, xem ra Triệu Lệ đã coi Nặc Nặc là bùn nhão không thể trát tường.
Nặc Nặc đi vào trong lớp học.
Diêu Giai Giai một bộ vui sướng khi người gặp hoạ, mà Tống Liên cũng chỉ nhìn Nặc Nặc, không nói một câu nào.
Tống Liên còn nhớ rõ những lời nhục mạ của Cừu Lệ hôm đó.
Tất cả đều do Tống Nặc Nặc.
Tống Nặc Nặc muốn thấy cô ta xấu mặt.
Nặc Nặc đi đến trước mặt cô ta: "Tống Liên, tôi có chuyện muốn nói với cô. Có thể ra ngoài một chút được không?"
Theo bản năng, Tống Liên lạnh lùng đáp trả: "Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói cả."
Nặc Nặc có chút vô thố, cảm xúc lúc trước của nữ chủ cũng không tệ như vậy, chẳng lẽ tình cảm của cô ta vì thái độ của nam chủ mà xảy ra biến hoá?
Cô muốn tráo đổi cốt truyện nhưng cũng phải xem Tống Liên có đồng ý hay không, rốt cuộc cô cũng rất sợ tên bệnh tâm thần kia, mà cô cũng hiểu đạo lí nếu quá gượng ép thì sẽ chẳng có kết quả tốt. Nếu như Tống Liên không muốn thì tất cả các kế hoạch của cô đều trở thành thừa thãi. Đến lúc ấy cô lại phải nghĩ cách thêm một lần nữa.
Nặc Nặc nói: "Là chuyện rất quan trọng, xin cô đấy."
Dưới ánh mắt hoài nghi của Diêu Giai Giai, cuối cùng Tống Liên cũng xả ra một nụ cười, đứng lên: "Được rồi. Tan học rồi nói."
"Ừm, cảm ơn."
Nặc Nặc vừa trở lại chỗ ngồi đã bị Lữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-bo-tron-cua-tong-tai-ba-dao/270521/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.