Edit by Sel
Cả người Nặc Nặc ướt đẫm, Cừu Lệ nhìn cô một cái, không mảy may dao động.
Cô ôm chặt hai tay, áo đồng phục bị ướt khiến cô trở nên xấu xí cũng không thành vấn đề gì, may mắn là không bị lộ cảnh xuân.
Nặc Nặc cảm nhận được Cừu Lệ rất không vui, phảng phất giống như có người đập nát món quà quan trọng của anh, cho nên đối với ai anh cũng bày ra sắc mặt không tốt, cũng chẳng thèm để ai vào mắt.
Tuy Trương Thanh Đạc ngả ngớn gọi Nặc Nặc là tiểu mĩ nhân, nhưng lòng của hắn lại theo Trần Thiến. Tự nhiên cũng không dám đắc tội với cô ta mà nói giúp Nặc Nặc.
Bách Diệp khe khẽ thở dài.
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Cô còn chưa thành niên đi?
Mặc áo đồng phục nghĩa là đang còn đi học, mà tính tình của Cừu thiếu ai cũng biết, động phải người của anh chắc chắn sẽ không có kết cục đẹp.
Bách Diệp thấp giọng dặn dò nhân viên công tác: "Mang vị tiểu thư kia đi thay áo khoác."
Đã sắp vào tháng 10, thời tiết chuyển lạnh, cả người Nặc Nặc cũng hơi run lên.
Bị người ta ức hiếp thành như vậy cô còn không được phản kháng.
Hai mắt nóng lên, cô lại cứng rắn nuốt nước mắt ngược trở lại.
Khi Bách Diệp nói ra câu ấy cô cũng nghe được. Cho nên lúc nhân viên công tác dẫn cô đi thay quần áo, cô nhỏ giọng nói cảm ơn với hắn.
Ban đầu Bách Diệp cũng không quá để ý đến cô.
Rốt cuộc so với ánh sáng kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-the-bo-tron-cua-tong-tai-ba-dao/270517/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.