Yến Thanh Trì quay đầu nhìn Quản Mai, "Chị có chú ý tới cái nhẫn này rớt ra khi nào không?"
Quản Mai lắc đầu, nhìn nhìn dây chuyền và nhẫn trên cổ y, "Khá xinh đẹp, cậu mua?"
"Tôi mua thì đơn giản."
"A?" Quản Mai khó hiểu.
Yến Thanh Trì sầu thúi ruột, vừa rồi nhiều trạm tỷ như vậy, không chụp trúng chứ? Nếu chụp trúng thật, vậy nên làm gì bây giờ?
Y không nói hai lời cầm di động nhắn WeChat cho Giang Mặc Thần: Vừa rồi em không cẩn thận lộ nhẫn ra rồi, anh chú ý chiếc của anh đi, nhất định nhất định không thể bị phát hiện.
Giang Mặc Thần mới quay xong cảnh của mình trở về ghế nghỉ ngơi, đã nhìn thấy một tin nhắn như vậy, hắn thuận tay trả lời: Được.
"Bỏ đi, anh tháo xuống ngay, lỡ không cẩn thận lộ ra là thảm."
Giang Mặc Thần:???
"Anh xin giữ lại quyền được mang nhẫn của anh."
"Lời thỉnh cầu không có hiệu lực, bác bỏ." Yến Thanh Trì rất lãnh khốc, "Anh muốn mang thì về nhà mang, ra ngoài không cần mang."
"Nghiêm khắc vậy sao?"
Yến Thanh Trì giải thích với hắn, "Chủ yếu là cho dù treo trên dây chuyền, cũng có khả năng sẽ bị lộ ra, bây giờ em đã bị lộ, nếu anh cũng bị lộ, tạo hình như vậy, hình dáng nhẫn như vậy, anh muốn công khai trước luôn sao?"
Giang Mặc Thần thầm thở dài, đương nhiên hắn tình nguyện công khai trước, nhưng làm như vậy, tâm tư hai người mà hai người bỏ ra đến nay đều uổng phí hết.
"Được, anh biết rồi, lát nữa anh tháo."
"Ừm, máy bay sắp cất cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1589605/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.