Lý Bác Chung đứng một bên, mệt tim "khụ" một tiếng, cảm thấy con gái mình quá không hiểu chuyện, sao có thể vừa gặp đã xin chữ ký người ta chứ. Ông hơi ngượng ngùng cười một cái với Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì, "Tiểu Mạt hơi tự nhiên, các cậu đừng để ý."
Giang Mặc Thần thấy vậy, bật cười, "Không có việc gì, nhưng mà Lý lão sư ngài, đã lâu không gặp."
Lý Bác Chung chỉ từng hợp tác với Giang Mặc Thần một bộ phim lúc hắn mới xuất đạo, suất diễn không nhiều lắm, nhưng lúc ấy ở chung rất vui vẻ. Nhiều năm như vậy, Lý Bác Chung sớm đã rời màn ảnh lớn, Giang Mặc Thần cũng đã không còn là tân nhân mới ra đời kia, Lý Bác Chung không nghĩ tới Giang Mặc Thần còn nhớ rõ mình, nhất thời cũng cảm thấy hơi vui mừng, cảm khái nói, "Tôi già rồi, về hưu, bây giờ đã là thiên hạ của người trẻ tuổi các cậu."
Yến Thanh Trì nghe hai người bọn họ nói chuyện, hỏi Giang Mặc Thần, "Anh quen Lý lão sư?"
Giang Mặc Thần gật đầu, "Đúng vậy, năm ấy mới xuất đạo, anh quay một bộ phim đề tài tội phạm, Lý lão sư đóng bác sĩ tâm lý, anh đóng hung thủ."
Yến Thanh Trì nghe vậy, gật gật đầu, vấn an Lý Bác Chung, "Chào ngài, Lý lão sư."
"Chào cậu." Lý Bác Chung hơi ngượng ngùng, "Đã là chuyện quá khứ, vậy mà Mặc Thần còn nhớ rõ."
Lý Mạt rất kinh ngạc lão phụ thân của mình vậy mà còn có quá khứ như vậy, vẻ mặt khiếp sợ hỏi ông, "Sao ba chưa từng nói với con, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1589580/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.