Bà nói xong, lại tiếp tục nói: "Mặc Thần bận rộn, trong nhà không ai chăm sóc con, hay là là, mẹ dọn tới nhà các con ở vài ngày, cũng dễ giúp chăm sóc con. A, đúng rồi, Kỳ Kỳ còn nhỏ, không hiểu chuyện, con cẩn thận đừng để nó va vào con."
Yến Thanh Trì nghe bà nói muốn dọn tới nhà y, cảm thấy chắc bây giờ mình là vương tử đậu Hà Lan, cần nâng như pha lê, bằng không ngọn gió nhẹ thổi qua, mưa nhỏ xối một chút, mạng nhỏ của y cũng xong rồi.
"Không cần đâu, tự con có thể chăm sóc mình, mẹ, người không cần lo lắng."
"Sao mẹ không lo được chứ, mang thai là chuyện lớn, con còn là con trai, thật là lo chết mẹ rồi. Con tự chăm sóc mình được chứ?"
Yến Thanh Trì gật đầu, "Có thể có thể, Mặc Thần đã mang con đi gặp bác sĩ, chắc chắn bác sĩ chuyên nghiệp hơn mẹ, yên tâm đi."
Lúc rời khỏi Yến gia, trời đã sụp tối, mẹ Yến đưa y một bộ câu đối và chữ phúc, "Các con mua chưa? Sợ các con không có thời gian đi mua, cho nên sẵn mua một bộ cho các con luôn, con lấy về dán lên cửa."
"Được."
"Nhớ rõ chăm sóc mình cho tốt."
"Con biết mà."
"Đây là bánh bao gói hôm qua, biết hôm nay các con tới, cho nên gói chút vị con thích ăn, lấy về hấp lên là ăn được, cho con thêm mấy cái, về nhà ăn a."
Yến Thanh Trì hơi cảm động, "Dạ, cảm ơn mẹ."
Mọi người lải nhải một lát, mới vào thang máy, Kỳ Kỳ lắc lắc tay nhỏ với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vi-hon-phu-chuyen-tim-duong-chet-cua-anh-de/1589528/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.