Đọc cmt chửi trà xanh của các cô, TUI ĐẶC BIỆT HẢ HÊ, còn đọc tận 3 4 lần =))) chửi hay lắm. - ----------------- Tôn Tầm không nói gì. Nguyên Minh Húc tiếp tục khuyên nhủ, "Tôi cũng không nhất định Mặc Thần phải đối xử với tôi như trước kia, tôi chỉ cảm thấy hữu nghị nhiều năm như vậy nói nói tan là tan không quá thích hợp, cậu cũng quen biết Mặc Thần một thời gian, nếu có một ngày hai người các cậu có hiểu lầm, cậu không muốn tìm chúng tôi hỗ trợ hóa giải sao?" Tôn Tầm cười khổ một chút, "Cậu biết đấy, tôi và cậu ấy, với cậu và cậu ấy, không giống nhau." "Không có gì không giống nhau, Tôn Tầm, cậu giúp tôi được không?" Tôn Tầm lắc đầu, "Không phải tôi không giúp cậu, chỉ là loại chuyện này tôi thật sự không có cách nào nhúng tay, tôi không có biện pháp thật." Nguyên Minh Húc thấy hắn từ chối, có chút mất mát, rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, hỏi hắn, "Vậy cậu cảm thấy, nếu tôi nói với Yến Thanh Trì, nói với cậu ta giữa tôi và Mặc Thần không có gì, tôi cũng sẽ không có gì với anh ấy, cậu ta sẽ đồng ý tôi hòa hảo lại với Mặc Thần không?" Tôn Tầm khổ ha ha cười hai cái, "Cái này, sao tôi biết a?" "Hẳn là sẽ đi, dù sao nghe các cậu nói, cậu ta hẳn không phải một người keo kiệt, hẳn là có thể lý giải đi, nhìn qua thì quan hệ giữa cậu ta và Vệ Lam cũng không tệ lắm, không đạo lý cậu ta có thể có quan hệ không tồi với người khác, Mặc Thần lại một người bạn cũng không thể có." Tôn Tầm không nói gì, hắn không biết nên nói cái gì, hắn cảm thấy lời này không cách nào nói tiếp. "Hôm nay cũng đã trễ, chờ ngày mai, tôi lại nói với cậu ta đi, đêm nay cảm ơn cậu có thể nói chuyện, ăn cơm với tôi, cậu không biết, mấy ngày gần đây tâm tình tôi đều không tốt, bây giờ nói chuyện với cậu một lát, tâm tình tôi khá hơn nhiều." "Tâm tình cậu tốt là được." "Chúng ta về thôi, cũng nên nghỉ ngơi." "Được." Tôn Tầm đáp. Hắn lặng lẽ thở ra một cái trong lòng, thầm nói cũng xem như kết thúc, Tôn Tầm quyết định, sau này không bao giờ đơn độc ăn cơm với Nguyên Minh Húc, quá mệt mỏi, chỉ một bữa cơm, đầu óc hắn đã xoay tám vòng, tự nói với mình cái gì có thể nói, nói cái gì không thể nói, vừa phải bận tâm cảm xúc của Nguyên Minh Húc, một vừa không thể đáp ứng yêu cầu của cậu ta, thật là quá mệt mỏi. Sáng sớm ngày hôm sau, mười bốn người tề tụ ở đài truyền hình thành phố F, lúc phân đội vì có một quả bom hẹn giờ Vệ Lam ở đây, tổ đạo diễn cũng không dám mặc cho số phận nữa, sợ trong mười ba người còn lại có đứa nào không có mắt đi trêu chọc Vệ Lam, hoặc là trước đó từng có hiềm khích với cậu ta mà bị đánh bậy đánh bạ ở cùng một tổ, dẫn cọ xát không cần thiết trong quá trình ghi hình, vì vậy đạo diễn trực tiếp nhìn về phía Vệ Lam, hỏi, "Vệ Lam, cậu muốn về đội nào? Tôn Tầm hay là Trần Hiên Lãng?" Vệ Lam chưa từng ghi hình loại tổng nghệ này, thậm chí còn chưa xem được mấy tập, hiện tại thấy đạo diễn hỏi mình, chỉ cảm thấy tổng nghệ này còn rất nhân tính hóa, có thể để người chơi tự mình chọn đội, đến nỗi vì sao để hắn chọn đầu tiên, Vệ Lam cũng tự cho mình một lý do hoàn hảo, trong tất cả mọi người ở đây thì nhân khí hắn cao nhất, đương nhiên phải săn sóc hắn trước, cái này quá bình thường. Vì thế Vệ Lam nhìn về phía Nguyên Minh Húc, "Anh chọn đội nào?" Nguyên Minh Húc không nghĩ tới đột nhiên Vệ Lam lại hỏi mình, hắn tự biết không thân với Vệ Lam, trước giờ hai người chỉ từng chạm mặt ở mấy hoạt động, nhưng từ trước đến nay hắn đều cảm thấy Vệ Lam ỷ vào việc mình có bối cảnh thì vô pháp vô thiên, trong lòng không thích Vệ Lam, dù lúc Vệ Lam hàn huyên với Giang Mặc Thần, hắn chỉ ở một bên nhìn, không có ý muốn nói chuyện với nhau. Hiện tại Vệ Lam đột nhiên hỏi mình, Nguyên Minh Húc có chút ngốc, vẫn trả lời: "Tôi chọn đội Tôn Tầm." "Được, tôi cũng chọn Tôn Tầm." Vệ Lam nói. Yến Thanh Trì thấy vậy, dẫn đầu tỏ thái độ, "Vậy tôi chọn Trần Hiên Lãng." Dù sao, y cũng thật sự không muốn cùng một đội với Nguyên Minh Húc. Trước đó Đới Hồng Trác từng ăn mệt dưới tay Yến Thanh Trì lập tức tỏ vẻ, "Tôi cũng chọn Trần Hiên Lãng." Khách quý tuyên truyền không thể đồng thời ở cùng một đội, cho nên Vệ Lam và Nguyên Minh Húc đều chọn Tôn Tầm, có nghĩa Lâm Chi và Chu Đồng chỉ có thể chọn Trần Hiên Lãng. Như vậy hai người Nguyễn Văn Hiên và Tống Lập còn sót lại tất nhiên về đội Tôn Tầm. Dương Tiếu Tiếu là cô gái mở miệng sớm nhất, thái độ khác thường không có chọn Trần Hiên Lãng, mà chọn Tôn Tầm. Đinh Tử Nam theo sát sau đó chọn Tôn Tầm, Tưởng Hàm Hủy và Lý Manh tự động đưa về đội Trần Hiên Lãng. Ghép đội xong, Tôn Tầm như cũ là đội đỏ, Trần Hiên Lãng là đội xanh, Tôn Tầm nhìn Yến Thanh Trì đứng trong đội Trần Hiên Lãng, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra —— từ tối hôm qua hắn đã bắt đầu lo lắng, lỡ như Yến Thanh Trì và Nguyên Minh Húc đều về đội mình thì làm sao bây giờ. Rất nhanh, hắn lại nghĩ tới dù Yến Thanh Trì không ở đây, nhưng Vệ Lam ở, nháy mắt lại bắt đầu đau đầu. Trần Hiên Lãng có chút vui vẻ, hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Phong thuỷ luân chuyển a, lúc này chuyển cậu đến bên đây, Yến đại hiệp, lần này đội chúng ta có thể thắng hay không dựa vào cậu." Yến Thanh Trì mỉm cười, "Tôi sẽ cố hết sức." Rất nhanh, tổ tiết mục đã mang mọi người vào sân trò chơi thứ nhất. Trò chơi này là đại chiến gối đầu. Sân trò chơi nơi sân là một bể bơi lớn chứa đầy phao mút, giữa bể bơi có một cây cầu độc mộc. Mỗi lượt chơi, đội đỏ và đội xanh mỗi đội chọn hai tuyển thủ cưỡi ở hai đầu cầu độc mộc, một trước một sau. Tuyển thủ phía sau phụ trách ổn định cơ thể tuyển thủ phía trước không bị đánh ngã, hai tuyển thủ phía trước của hai đội được đính số bong bóng giống nhau, trong tay cầm gối đầu, trong thời gian quy định ai đánh bể hết hoặc đánh bể nhiều bong bóng hơn sẽ là người thắng. Kết thúc một ván, hai tuyển thủ trong đội đổi chỗ, bắt đầu ván tiếp theo, thẳng đến tổ hai người cuối cùng, sáu ván phân thắng bại. Nếu hoà nhau, hai vị khách quý chưa thi đấu một mình lên cầu PK. Trần Hiên Lãng nhìn nhìn đội mình, sắp xếp đội hình để mình và Yến Thanh Trì lên. Nguyên Minh Húc vẫn luôn yên lặng chú ý Yến Thanh Trì, lúc này thấy Yến Thanh Trì chuẩn bị lên sân khấu, liền đứng lên nói với Tôn Tầm, "Vậy hai chúng ta lên trước đi." Trong lòng Tôn Tầm có ba dấu chấm hỏi thổi qua, chỉ hận mình không thể ngất xỉu đi tại chỗ, hắn đã biết Nguyên Minh Húc tới cái tổng nghệ này khẳng định không phải đơn thuần coi trọng nhiệt độ của tổng nghệ này đơn giản như vậy, quả nhiên, cái này không phải trực tiếp đối đầu với Yến Thanh Trì sao? Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ muốn khoe sắc, tại sao cứ phải mang hắn lên a, hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngồi một góc, thậm chí còn không muốn ăn dưa xem diễn. Tôn Tầm cảm thấy mình có chút đau đầu, cũng không biết kỹ thuật diễn thành thạo của mình nếu tại chỗ này diễn một cảnh té xỉu có giả quá không. Hắn đang lo, đã nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh, "Nhưng tôi cũng muốn chơi a." Tôn Tầm quay đầu, đã thấy không biết khi nào Vệ Lam đứng bên cạnh bọn họ, tay Vệ Lam cắm túi, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, thoạt nhìn phúc hậu lại vô hại, hắn hỏi: "Tôi có thể chơi không?" Tôn Tầm như vớt được cứu tinh, hắn chưa bao giờ cảm thấy Vệ Lam đáng yêu như vậy, "Đương nhiên có thể, vậy cậu chơi đi." Tôn Tầm ngượng ngùng trực tiếp nói với Nguyên Minh Húc cậu đừng chơi, đơn giản tự mình lui về sau, "Hai cậu mở màn đi, tôi áp trục." Nguyên Minh Húc sửng sốt, Vệ Lam xoay xoay khớp tay, "Được a." Trần Hiên Lãng làm đội trưởng, ngượng ngùng để Yến Thanh Trì vừa mở màn lại trực tiếp đánh nhau với người khác, cho nên tỏ vẻ mình ngồi phía trước trước, Yến Thanh Trì phụ trách ổn định cơ thể hắn, chờ hắn và đối thủ đánh xong, lại đổi Yến Thanh Trì ngồi phía trước. Yến Thanh Trì tất nhiên không có gì dị nghị, y nhìn nhìn đội cách vách, cũng không biết đội Tôn Tầm bọn họ sẽ phái ai ra. Yến Thanh Trì nghĩ nghĩ, kỳ thật chỉ cần không phải Nguyên Minh Húc, thì ai cũng được. Nhưng cố tình lại là Nguyên Minh Húc. "Một lát nữa tôi PK với Yến Thanh Trì, cậu PK với Trần Hiên Lãng." Vệ Lam nhìn Nguyên Minh Húc, nói thẳng. Tuy rằng ngoài miệng hắn nói muốn theo tới để xem náo nhiệt, nhưng tới lúc chơi thật, trong lòng vẫn có chút lo lắng vì cá tính mà Yến Thanh Trì bị Nguyên Minh Húc chơi ám chiêu. Tuy rằng Vệ Lam cảm giác sau khi kết hôn Yến Thanh Trì thu liễm hơn trước kia không ít, cũng hiểu chuyện hơn không ít, còn làm cho người ta thích, nhưng hắn cũng phát hiện, hiểu biết của Yến Thanh Trì bây giờ với giới giải trí căn bản không giống một người đã lăn lộn hai năm trong giới, ngược lại rất giống một tân nhân. Hắn ỷ vào gia thế bối cảnh, không kiêng nể gì ai, cũng không có người không có mắt đến nhất định phải xé bức chính diện với hắn, nhưng Yến Thanh Trì không giống. Yến Thanh Trì đa số thời gian đều sẽ không ủy khuất mình, vừa không biết giả đáng thương cũng không bán thảm, loại tính cách thanh thanh bạch bạch này, mọi thứ đều không đáng giá. Nhưng hắn đánh giá cao Nguyên Minh Húc, đối đầu trực diện Nguyên Minh Húc khẳng định đánh không lại Yến Thanh Trì, nhưng đấu ngầm Nguyên Minh Húc lại có khả năng phát huy hơn. Cho nên Vệ Lam không quá muốn giữa bọn họ có quá nhiều tiếp xúc tứ chi trong lúc ghi hình, hắn lựa chọn cùng một đội với Nguyên Minh Húc, chính là vì nhìn chằm chằm hắn ta, phòng ngừa sau khi hắn ta có tiếp xúc tứ chi với Yến Thanh Trì, lại bán thảm. Đến nỗi vấn đề tình cảm, Vệ Lam cảm thấy đó chính là nội dung hắn chờ mong, chẳng qua loại nội dung này rõ ràng là không thể xuất hiện ở hiện trường ghi hình. Ý định của Nguyên Minh Húc là tự mình đối chiến với Yến Thanh Trì, nhưng Vệ Lam chặn ngang một chân, tự mình trở thành nhân viên phân phối đối chiến, Vệ Lam dùng câu trần thuật, nhưng rõ ràng không phải đang trưng cầu ý kiến của mình, mà là trần thuật sự thật này cho hắn, Nguyên Minh Húc không có cách nào, cũng chỉ có thể không tình nguyện mà đồng ý. Bốn người theo thứ tự cưỡi trên cầu độc mộc, Trần Hiên Lãng và Nguyên Minh Húc dán bong bóng xong, lấy gối đầu, chỉ chờ nhân viên công tác ra lệnh một tiếng là khai chiến. Đây là lần đầu tiên Yến Thanh Trì nhìn gần Nguyên Minh Húc rõ ràng như vậy —— trước đó, Nguyên Minh Húc và y, đều làm như hoàn toàn không quen biết, cũng không biết có một người như vậy, không phản ứng lẫn nhau. Lúc này, phải đối mặt như vậy, Yến Thanh Trì cũng không thể làm bộ không thấy hắn, chỉ có thể không dấu vết đánh giá hắn. Kỳ thật Nguyên Minh Húc lớn lên cũng không tệ lắm, làm vai chính nguyên thư, lại là một minh tinh, dung mạo cũng như tên, thoạt nhìn rất ấm áp, làm người ta muốn thân cận. Diện mạo hắn cũng không phải thành thục anh tuấn như Giang Mặc Thần, cũng không phải dương quang soái khí như Vệ Lam, thoạt nhìn hắn rất sạch sẽ, như một miếng pha lê, làm người ta nhịn không được muốn bảo vệ. Yến Thanh Trì cảm thấy nếu không phải mình hiểu biết hắn, lúc chợt nhìn thấy hắn, đại khái cũng sẽ tình nguyện giao hảo với Nguyên Minh Húc đi, dù sao, so với loại quá mức diễm lệ như mình, diện mạo mang theo chút ngả ngớn ngạo mạn, người như Nguyên Minh Húc đúng là phù hợp với thẩm mỹ của người trong nước hơn. Nguyên Minh Húc tựa hồ cũng chú ý tới Yến Thanh Trì đang nhìn hắn, cũng nghiêng đầu nhìn Yến Thanh Trì một cái, Yến Thanh Trì mỉm cười với hắn, Nguyên Minh Húc sửng sốt, sau đó mất tự nhiên quay đầu, thu hồi tầm mắt, trên mặt còn có một tia không thoải mái không dễ phát hiện. Xem ra thật sự rất không thích mình a, Yến Thanh Trì nghĩ, nhưng cũng bình thường, dù sao, tình địch gặp mặt, hết sức đỏ mắt, tối hôm qua Nguyên Minh Húc không có tới tìm y, khóc lóc nói trả Giang Mặc Thần lại cho hắn, đã rất không dễ dàng. Nhưng mà, Yến Thanh Trì khẽ cười cười, tối hôm qua không tới, đêm nay hoặc đêm mai cũng tới, dù sao, đã lên cái tổng nghệ này, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì nhiệt độ cho bản thân? Yến Thanh Trì mới không tin. Y đang nghĩ ngợi lung tung, đã thấy Vệ Lam hung hăng trừng mắt nhìn mình một cái, Yến Thanh Trì cười một cái với hắn, thu hồi ánh mắt, chuẩn bị thi đấu. Thi đấu chính thức bắt đầu, Trần Hiên Lãng là đội trưởng khách quý thường trú, chính diện PK khách quý tuyên truyền lần đầu tiên tới, hắn sẽ không tự giác nhường một chút, để khách quý tuyên truyền có thể nhẹ nhàng một chút, cho nên lúc đối mặt với Nguyên Minh Húc, cũng đã cực kì thu liễm động tác của mình. Tuy rằng gối đầu rất nhẹ, nhưng vì bong bóng không phải dính rất chặt, cho nên dùng lực một chút cũng có thể đánh rớt. Dù sao ở phương diện vận động và tốt chất thân thể của Trần Hiên cũng mạnh hơn Nguyên Minh Húc quá nhiều, cho dù cố ý nhường, Nguyên Minh Húc cũng đánh không rớt được bao nhiêu bong bóng trên người hắn. Cuối cùng đã đến giờ quy định, bong bóng trên người Trần Hiên Lãng rõ ràng nhiều hơn Nguyên Minh Húc, cho nên đội xanh Trần Hiên Lãng thắng. Nguyên Minh Húc nhìn hắn, ôn nhu cười cười, "Trần đội trưởng quá lợi hại." "Bởi vì tôi là thường trú chứ sao, chờ cậu chơi nhiều vài lần cũng sẽ rất lợi hại." Trần Hiên Lãng nói xong, tự động thay đổi vị trí với Yến Thanh Trì, Vệ Lam cũng thay đổi vị trí với Nguyên Minh Húc. Nhân viên công tác kêu bắt đầu một tiếng, Yến Thanh Trì và Vệ Lam nắm gối đầu đập lên người đối phương. Mới đầu Yến Thanh Trì còn cố kỵ fan giao phó Vệ Lam, sợ mình hung hãn quá mức chọc giận fan tỷ tỷ mụ mụ của hắn, nhưng Vệ Lam càng chơi càng hăng hái, càng đánh càng hăng, rất nhanh hai người đã không kiêng nể gì đập nhau. Dù sao hai người bọn họ đều đã luyện qua, đánh nhau kịch liệt thân thể không ngừng lay động, Trần Hiên Lãng không tự giác ôm Yến Thanh Trì chặt hơn, nhắc nhở y, "Cậu cẩn thận a." Yến Thanh Trì làm sao còn sức đáp lời, một lòng đại chiến với Vệ Lam, Vệ Lam vì trốn công kích của y, thân thể không ngừng đong đưa trái phải, quả thực muốn vặn ra một đóa hoa, Nguyên Minh Húc cảm giác mình sắp kiềm không được. Động tác của Vệ Lam rất mạnh, hắn sợ Vệ Lam làm mình bị thương, lại cảm thấy hai người này thật là kỳ quái, cùng nhau tới sân bay cùng nhau tới chương trình, nhìn qua hẳn là quan hệ không tồi, sao đánh nhau lại hung hăng như vậy. Hắn ôm ôm, thấy người Vệ Lam sắp thò về trước, chỉ cảm thấy Vệ Lam cũng là vô cùng phiền toái, quá mức tích cực, một cái trò chơi mà thôi, cần gì phải chơi nghiêm túc như thế, không hiểu sao hắn chậm rãi thả lỏng tay mình ở bên hông Vệ Lam. Tay trái Vệ Lam chống về trước, tay phải vung lên gối đầu đập bong bóng, vừa mới đắc thủ, đã bị Yến Thanh Trì tàn nhẫn đập một cái vào mặt, hắn vội vàng ngã về phía sau bên trái trốn, cảm giác trên người mình đã không còn trói buộc. Vệ Lam cúi đầu nhìn tay Nguyên Minh Húc đặt bên hông mình, thật sự cũng chỉ là đặt, không có sử thượng chút sức lực nào. Vệ Lam hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Nguyên Minh Húc một cái. Trong lòng Nguyên Minh Húc cả kinh, bản năng bỏ thêm sức lực muốn ôm hắn chặt một chút, kết quả Vệ Lam đẩy rớt tay hắn, quay đầu nhìn hắn, "Đừng chạm vào tôi." "Vừa mới tôi có chút mệt mỏi, không phải cố ý." Nguyên Minh Húc nhỏ giọng nói. "Thua còn có thể mệt, anh thật giỏi." Nguyên Minh Húc có chút ủy khuất, "Cũng không phải tôi cố ý thua, Trần Hiên Lãng là thường trú, tôi thua anh ta rất bình thường." "Chỉ bằng cái bộ dáng đụng đụng chạm chạm của anh, vâng vâng dạ dạ, thua ai mà không bình thường." "Vệ Lam," Nguyên Minh Húc hạ giọng không muốn bị nhân viên công tác nghe được, tuy rằng hắn không quen nhìn Vệ Lam, nhưng dù sao cũng biết là không thể đắc tội Vệ Lam, vì vậy chỉ có thể vô cùng đáng thương nói, "Bản thân tôi không phải cố ý, cũng xin lỗi cậu, cần gì cậu phải nói chuyện đả thương người đến vậy?" Vệ Lam sửng sốt một chút, "Đây là ngày đầu tiên anh lăn lộn trong cái vòng này à?" Hắn nhìn Nguyên Minh Húc, "Từ trước đến nay chẳng lẽ không phải tôi đối ai cũng là có chuyện nói thẳng, trần thuật sự thật sao? Câu nào của tôi mà không phải nói thật? Là anh không có thua hay là anh không có bộ dáng vâng vâng dạ dạ?" Vệ Lam cười lạnh một tiếng, "Lúc nãy nhân viên công tác nói quy tắc trò chơi thế nào? Người phía sau phải ổn định thân thể người phía trước, không để ngã xuống, kết quả anh làm thế nào? Cũng may là tôi, đổi lại là những người khác, sớm đã bị đập rớt xuống." "Tôi......" "Anh cái gì mà anh, tôi nói sai rồi sao? Anh nhìn xem Trần Hiên Lãng sức lực thế nào, nhìn lại anh sức lực thế nào, nhưng lúc anh đánh nhau với Trần Hiên Lãng, tôi cũng không cố ý buông tay như vậy." Nguyên Minh Húc còn muốn nói gì nữa, nhân viên công tác đã đi tới, hỏi bọn hắn làm sao vậy? Bởi vì động tác trò chơi này khá lớn, cho nên trước lúc bắt đầu khách quý đều phải tháo thiết bị âm thanh, để tránh hư hao, hơn nữa hai người nói chuyện âm lượng không lớn, khách quý khác và nhân viên công tác lại cách hơi xa bọn họ, nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Yến Thanh Trì còn cách Vệ Lam gần một chút, có thể nghe được hình như Vệ Lam đang khắc khẩu gì đó với Nguyên Minh Húc, nhưng cũng nghe không rõ cụ thể là cái gì. Trần Hiên Lãng còn có chút nghi hoặc hỏi y, "Hai người bọn họ làm sao vậy? Nghiên cứu chiến thuật?" Yến Thanh Trì lắc đầu. Vệ Lam và nhân viên công tác nói không có gì, tiếp tục đi. Vì thế trò chơi tiếp tục bắt đầu, Vệ Lam không cho Nguyên Minh Húc chạm vào, Nguyên Minh Húc cũng cũng không dám chạm vào hắn. Vệ Lam thiếu trói buộc, càng thêm linh hoạt tự nhiên, trực tiếp xoá sạch vài cái bong bóng của Yến Thanh Trì. Yến Thanh Trì tức giận, giơ gối đầu đập bong bóng trên vai hắn, Vệ Lam vội vàng đè eo trốn, "bịch" một tiếng, gối đầu không đánh trúng Vệ Lam trốn tránh kịp thời, lại trúng mặt Nguyên Minh Húc ngồi yên phía sau Vệ Lam, đợi trò chơi kết thúc. Yến Thanh Trì mở to mắt, ngọa tào, đây là chuyện gì? Tôi thật sự không phải cố ý! ———————
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]