Đánh trượng tuy là hình phạt cũ trong cung, nhưng đã mấy chục năm chưa được dùng, huống chi còn phạt lên người cung phi. Nguyên nhân không chỉ vì hình phạt này gây đau đớn mà còn rất nhục nhã —— tốt xấu gì cũng là chủ vị một cung, bị phơi mông đánh như vậy trước công chúng, sau này làm sao nàng ta còn chỗ đứng trong cung?
Cảnh Chiêu Nghi vốn tưởng Cố Tuệ chỉ là nói hai câu ngoài miệng cho vui, nào biết nàng dám làm thật, trong lúc nhất thời sợ đến hồn tiêu phách tán, mặt trắng môi tái, lỗ mũi cũng tức giận đến mức căng lớn hơn hai vòng.
Đã đến nước này mà nàng ta vẫn không chịu thua, chống cự nói: "Tần thiếp không biết đã phạm sai việc gì mà lại bị nương nương trách phạt như vậy?"
Cho dù nàng ta qua loa lễ nghĩa, nhưng Thái Hậu còn không ngại, Cố Tuệ chỉ là một Quý Phi nho nhỏ thì dựa vào cái gì mà dạy dỗ nàng? Còn chưa đứng vững gót chân đã học cầm lông gà làm cung tên rồi à!
Cố Tuệ vốn có thể phân rõ phải trái với nàng ta, nhưng ngẫm lại thấy không quan trọng lắm —— vốn nàng muốn nháo loạn, hà tất gì phải đường hoàng giảng giải? Ngược lại có chút dối trá ra vẻ.
Nên chỉ cười ngâm ngâm nói: "Bổn cung là Quý Phi, ngươi chỉ là Chiêu Nghi, trách phạt một kẻ hèn Tần vị, chẳng lẽ còn phải xin chỉ thị của bệ hạ sao? Ai kêu hôm nay ngươi đột nhiên lại đây, ngay lúc tâm tình bổn cung không vui, không phạt ngươi thì phạt ai?"
Cảnh Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vat-hi-sinh-cua-truyen-cung-dau/254319/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.