《Chỉ Cần Ánh Trăng Là Đủ Rồi- Calantha》
Sau khi tiễn đoàn người thứ hai ra về, chàng thanh niên đầu bù tóc rối vẫn đứng yên tại chỗ không rời nhưng người đã run rẩy không vững nữa rồi.
Một chàng trai hơn mười bảy tuổi vội đỡ lấy hắn từ phía sau và ấp úng nói: “Anh Cường, anh không sao đấy chứ?”
Anh Cường nghiến chặt hàm răng rồi lắc đầu nói: “Không sao, con mẹ nó, tao có thể có chuyện gì được chứ?” Vừa nói hắn vừa đẩy thằng đệ ở bên cạnh ra, cả người vẫn đang run rẩy, còn toát ra cả vài giọt mồ hôi.
Thằng đệ ngẩng đầu lên nhìn anh Cường, chỉ cảm thấy vết thương trên mặt hắn trông càng gớm ghiếc hơn.
“Anh Cường, chúng ta, chúng ta vẫn đợi sao?”
“Đợi! Tiếp tục đợi!” Anh Cường ra sức cắn chặt răng đến nỗi nếm được cả chút hương vị máu tươi của chính mình trong khoang miệng: “Vẫn còn mấy vị khách, chúng ta phải tiếp đón bọn họ xong mới được về, nếu không cái ông già họ Đỗ kia lại đến tìm chúng ta gây phiền phức!”
“Nhưng mà anh Cường, mặt của anh… …”
Anh Cường thay đổi sắc mặt, cuối cùng khắc họa lên một biểu cảm đầy vẻ hung ác: “Nếu như không phải lão Đỗ nói gì mà người đến lần này đều là người giàu sang phú quý, đều là người có máu mặt hơn cả những người đã từng đến đây. Sau này chúng ta có tảng núi lớn này chống lưng có thể kiếm được rất nhiều chi phiếu… thì ông đây còn lâu mới thèm quan tâm nhiều như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474196/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.