Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng.
Khi Tống Ỷ Thi đang do dự định nói gì đó, đột nhiên Sở Nghệ Niên khẽ cười, lồng ngực run lên, giống như tiếng đàn cello làm rung động lòng người.
“Khiêng bao tải…Trước kia tôi chưa từng thấy, hôm nay mới được gặp.” Anh nói.
Sắc mặt của Ung Dương càng lúc càng tệ hơn.
Trong lòng của Tống Ỷ Thi vang lên tiếng “lộp bộp”.
Sở Nghệ Niên, anh mau chóng tắt cái micro của mình đi!
Hăng quá hóa dở (*) anh có hiểu không? Lúc này chắc chắn Ung Dương đang hận cô lắm!
(*): Chỉ sự việc làm quá mức thì cũng giống như làm không đủ, đều không thích hợp.
“Tống Ỷ Thi?”
“Anh Dương! Anh Dương?”
“Hình như Sở Nghệ Niên cũng không thấy đâu nữa rồi…”
Cánh cửa của khu trượt tuyết bị đẩy ra, theo sau là giọng nói của đám người Quách Viên cùng với tiếng bước chân đang đến gần.
Tống Ỷ Thi không nghĩ ngợi gì đã giơ ngón tay đưa lên môi: “Suỵt!”
“Anh đừng đi ra ngoài!” Tống Ỷ Thi vội vàng nói với Sở Nghệ Niên, sau đó đi ra ngoài.
“Hả? Cậu ở đó à? Sao lại chạy vào một góc vậy?” Quách Viên nói, liếc nhìn phía sau cô.
Tống Ỷ Thi cười nói: “Tớ tìm bên trong không thấy, nên chạy ra ngoài tìm.”
“Ồ, vậy cậu tìm được chưa?”
“Tớ thấy rồi.”
“Vậy thì tốt!” Quách Viên đang căng thẳng lập tức thả lỏng cơ mặt: “Vậy chúng ta đi thôi. Anh Dương hơi nóng tính, có lẽ đã đi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474184/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.