Một đám quần chúng ăn dưa nhanh chóng quay về , mấy người tinh mắt lập tức nhìn thấy Ung Dương đang lấy quả mận xanh nhìn có vẻ rất giòn từ trong tay Tống Ỷ Thi.
Tất nhiên trong khu nghỉ dưỡng cũng có hoa quả.
Không, chính xác mà nói thì trong khu nghỉ dưỡng hoàn toàn không thiếu hoa quả.
Khu nghỉ dưỡng có một vườn cây ăn quả lớn trên núi, có thể trả tiền rồi hái tự do. Có đủ loại quả như anh đào, dưa hấu, mận, nho, táo,... Cần gì phải tự mang theo hoa quả chứ?
Các bạn học lớp 3 liếc nhìn nhau.
Ờ thì, mang theo nhiều hay ít không phải đều là tâm ý sao?
Khi bọn họ tặng đồ cho người khác đều tặng những thứ như giày thể thao, son môi, túi xách, quần áo thể thao có chữ ký, máy chơi game phiên bản giới hạn... Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ai đó tặng cho họ một món quà đơn giản như vậy.
Mận tuy nhỏ nhưng lại là tấm lòng!
Quách Viên cực kỳ sợ Tống Ỷ Thi sẽ thấy xấu hổ.
Cô ấy vội vàng xông lên và nói: “Cho tớ một quả!”
“Tớ, tớ nữa, tớ cũng muốn!”
“Có dao không? Đi hỏi nhân viên phục vụ mượn dao đi.”
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
“Gọt táo á!”
Nói xong, thật sự có người đi hỏi nhân viên phục vụ mượn dao.
Vẻ mặt Kỷ Vũ Hàng buồn bực: “Tôi vất vả nướng dê lâu như thế, không ai ăn sao?”
Ung Dương đột nhiên ngước mắt lên liếc xéo cậu ấy, Kỷ Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474177/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.