Mạc Tiếu Phàm nói muốn để ý tới cô, còn theo chân cô suốt quãng đường lên lầu.
Tới khi ra khỏi phòng, Tống Ỷ Thi đặt một tay lên nắm đấm cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Tiếu Phàm: Tôi về phòng rồi, chẳng lẽ cậu cũng muốn theo tôi vào phòng sao?”
“Muốn chứ.”
Tống Ỷ Thi nghiêng đầu hỏi: “Nhưng tôi muốn về phòng để ngủ đấy, cậu cũng muốn theo đến tận đó luôn à?”
Ngủ...ngủ sao?
Mạc Tiếu Phàm lùi lại phía sau một bước lớn.
Mạc Tiếu Phàm cảnh giác nhìn Tống Ỷ Thi, nói: “Không phải cậu đang đợi hội trưởng sao? Cậu ấy hẹn cậu ba giờ chiều...”
Tống Ỷ Thi chớp chớp mắt: “Nhưng ngày hôm qua nghỉ ngơi không tốt, bây giờ tôi muốn đi ngủ... Từ đây đến ba giờ chiều còn sớm chán.”
Vẫn còn sớm ư? Phải rồi, vẫn còn sớm... Nghe cô nói vậy, Mạc Tiếu Phàm hoài nghi nhìn lại chính bản thân mình, trông chẳng khác đi hù dọa người khác cả.
Mạc Tiếu Phàm kiên định nói: “Không được, tôi không thể theo cậu vào trong được, cậu đi ngủ đi.”
Tống Ỷ Thi làm động tác tạm biệt với cô ấy rồi quẹt thẻ mình để vào phòng.
Cánh cửa nhanh chóng đóng lại trước mặt Mạc Tiếu Phàm, hành lang bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Mạc Tiếu Phàm đứng đó cảm thấy hụt hẫng, như thể mình đã bị thứ gì đó bỏ rơi vậy.
Tuy cô ấy cũng là một thành viên của Hội học sinh, nhưng Thẩm Diệu Chu rất ghét mọi người đến gần mình. Bình thường mỗi khi cậu ấy xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474163/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.