Đột nhiên không khí trong phòng bệnh yên lặng như tờ.
“Vừa rồi ai nói đến anh Dương đấy?”
“Không phải tớ nói.”
Mọi người cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, cuối cùng Quách Viên lấy tất cả bài tập ra đưa cho Tống Ỷ Thi: “Đây là bài tập hôm nay cô giao, chúng tớ đều mang tới cả cho cậu đây, một bài cũng chưa làm, cậu đừng lo lắng.”
Tống Ỷ Thi: ? ? ?
Được rồi, bản chất vẫn là một đám ma quỷ.
Sau khi ăn uống với đưa bài tập cho Tống Ỷ Thi xong, một đoàn người Quách Viên lại đồng loạt rời đi.
Lúc này Vu Tú mới đưa theo Vu Mẫn vào cửa.
Vu Mẫn bề bộn nhiều việc, cũng không nán lại lâu, trò chuyện vài câu, để lại cái hộp cho Tống Ỷ Thi, sau đó cũng rời đi.
Vu Tú ngồi ở đuôi giường, nhìn Tống Ỷ Thi mở hộp ra, nhìn một lúc nước mắt liền rơi xuống: “Mặc dù dì của con là em, nhưng từ khi còn nhỏ đã rất quan tâm tới mẹ. Hiện tại cuối cùng cũng nhận lại được nhau, đối xử với con cũng rất tốt, con phải nhớ kĩ những cái tốt của dì con...”
Tống Ỷ Thi khẽ gật đầu.
Mở hộp ra, bên trong là một cái điện thoại, ngay cả sim điện thoại cũng đã được lắp vào.
Vu Tú giống như đã sớm biết Vu Mẫn sẽ đưa cái này, ngồi một bên giải thích: “Dì con nói, lần sau lỡ như gặp phải bệnh cấp tính, trong tay lại không có điện thoại thì xảy ra chuyện cũng không kịp mất. Nên bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474155/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.