Tống Ỷ Thi khép lại đôi chân đang banh rộng của mình, tiếp tục tư thế ngồi ngoan ngoãn của mình. Dưới váy vẫn lộ ra đôi chân trắng nõn thắng tắp.
Sở Nghệ Niên nhìn sang chỗ khác, anh không nói chuyện nữa, cũng không thèm khoác lại cái áo khoác lên người.
Trong thoáng chốc, bầu không khí trong xe ngượng ngùng đến khó tả.
Khi bọn họ đến khách sạn, Tống Nghĩa Dũng và Vu Tú đã đến. Hai người đang ngồi ở khu vực chờ của sảnh khách sạn, dáng ngồi cứng ngắc như học sinh tiểu học đang chờ cô giáo gọi lên trả bài.
Sở Nghệ Niên sải bước về phía trước.
Người quản lý khách sạn thoáng thấy anh liền nhanh chóng đến gần.
“Tại sao không đưa bọn họ đi trước?”
Quản lý khách sạn ngạc nhiên: “Thì ra là khách quen của ngài.”
Tống Nghĩa Dũng đứng bên cạnh khịt mũi. Làm bộ vừa ra vẻ tự ti vừa ra vẻ kiêu ngạo không hề che giấu. Đây là cách đối đãi của mấy người có tiền sao...Làm người thân với mấy người có tiền có phải cũng được hưởng chút quyền lợi nhỉ?
Vài người phục vụ trẻ tuổi mặc sườn xám lập tức đi tới niềm nở: “Mời đi lối này.”
Tống Nghĩa Dũng lập tức đi theo, còn làm dáng vẻ ta đây trịnh trọng lắm vậy.
Nhưng Vu Tú thì ngược lại, bà để ý đến đứa con gái của mình hơn, cho nên khi đi được một đoạn, bà quay sang hỏi Tống Ỷ Thi: “Vừa nãy ở trên xe, con có lễ phép với anh họ không đấy?”
“Vâng, con rất lễ phép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-van-nguoi-me-troi-sinh-phai-lam-sao-day-/3474151/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.