Chính điều này đã hoàn toàn phá hoại cảm giác nhu nhược trên khuôn mặt, chỉ cần nhìn thoáng qua, điều đầu tiên người ta nhìn thấy chính là vết sẹo dữ tợn kia.
Tiêu Hoài Nga cũng không quá đau lòng, nhiều năm như vậy nàng ấy đã quen rồi, chỉ là vẫn không thể bình tĩnh để lộ vết sẹo này trước mặt người khác, mà nhiều năm mang mạng che mặt, nó đã sớm trở thành áo giáp của nàng ấy.
Ít nhất là ngoài nương nàng ấy và đại phu, ngay cả hai tỷ tỷ cũng hiếm khi nhìn thấy mặt nàng ấy.
Tiêu Hoài Nga cụp mắt cười khổ, thật ra nàng ấy khá sợ A Xuân cô nương sẽ vì chuyện này mà tức giận, nhưng may mắn là đối phương không phải người như vậy, còn chủ động rời đi.
Nhìn xuống, Tiêu Hoài Nga thấy trên bàn cạnh đầu giường có chén canh đang bốc ra hơi nóng, mùi rất thơm, hơn nữa không cảm thấy dầu mỡ.
Tiêu Hoài Nga cẩn thận cầm lên, miệng nhỏ hơi chu lên thổi thổi, nước canh màu trắng ngà tạo nên một vòng sóng gợn lăn tăn, lớp mỡ mỏng bên trên cũng bị thổi bay.
Sau đó nàng ấy nhấp một ngụm nhỏ, nhìn nước canh ngọt dịu chảy vào miệng nhưng lại không hề cảm thấy quá ngọt, mùi vị mặn nhẹ và vị thịt ngấm vào súp khiến đầu lưỡi nàng ấy sung sướng đến phát run.
Anan
Lúc ở đạo quan, tuy rằng nàng ấy đến đó là để trốn tránh, nhưng cũng tuân theo quy tắc ăn uống của đạo quan, đã lâu rồi nàng ấy không được ăn thịt cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625319/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.