“Còn chưa thành hôn thì vẫn là một tiểu cô nương.” Tạ Thanh Vân cười tủm tỉm vỗ đầu nàng, tiếp tục leo lên núi.
Ngôi chùa được xây dựng ở lưng chừng núi, đi lên sẽ mất rất nhiều thời gian, khi họ đến chùa cũng không còn sớm nữa, Tiêu phu nhân đi cảm tạ thần linh, đám người Tạ Thanh Vân đi cầu nguyện, Yến Thu Xuân thì muốn đi xin săm, cầu mình bình an, làm ăn phát tài!
Cuối cùng nàng xin được một quẻ thượng*, làm vui đến mức không khép được miệng.
*thượng: lên, ý câu này là phất lên.
Tiêu phu nhân thấy nàng hớn hở chạy ra, cũng cười nói: "Con cầu gì mà vui vậy? Chẳng lẽ là cầu Phật Tổ ban nhân duyên tốt sao?”
Yến Thu Xuân mỉm cười hạnh phúc: “Con cầu Phật Tổ cho con làm ăn phát tài, Phật Tổ đồng ý rồi!”
Tiêu phu nhân nhất thời không biết nói gì, bà lắc đầu nói: “Đúng là hài tử, còn chưa chịu lớn.”
*
Lễ tạ thần kết thúc, đoàn người lại dạo quanh chùa, nhân tiện ăn cơm chay rồi bắt đầu xuống núi, đi bộ được ba phần năm chặng đường thì gặp một ngã rẻ. Bọn họ không trực tiếp đi thẳng xuống mà đi dọc theo ngã rẻ.
Con đường này trông yên tĩnh hơn ngôi chùa, dọc đường chỉ gặp được hai người đi hành hương.
Đây là Ngọc Hà Quan, nơi ngũ tiểu thư Tiêu gia Tiêu Hoài Nga tạm cư tu hành.
Mới đến cửa, một người phụ nữ quét sân đã nhận ra bọn họ, vừa nghe nói họ đến đây để gặp Tiêu Hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625312/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.