Tiêu phu nhân lại lần nữa mềm lòng, do dự hỏi: “Xin hỏi điện hạ, nhị hoàng tôn lần này muốn đi đâu?”
Tuy nói trong trí nhớ của bà tính tình Ngũ hoàng tử cũng khá tốt, nhưng ai biết mấy năm nay, đã thay đổi bao nhiêu? Quyền lợi có thể làm một người bình thường biến thành quỷ quái dữ tợn.
Thuận Vương cười, chậm rãi nói: “Tới Trầm gia, nghe nói Trầm Thanh Mẫn tiên sinh muốn nhận đệ tử, đưa đứa nhỏ này đi nỗ lực một chút, vẫn tốt hơn là ở lại kinh đô.”
Tiêu phu nhân an tâm, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Đây đúng là một nơi tốt.”
Yến Thu Xuân cũng cười, nhìn về phía Chu Chiêu Cảnh, dịu dàng nói: “Vậy điện hạ sau này tới bên kia, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Được!” Chu Chiêu Cảnh dùng sức gật đầu, mắt to chớp chớp nhìn chằm chằm người trước mắt, cuối cùng mếu xệch miệng, nhào qua ôm nàng, òa một tiếng khóc lên: “Oa…”
Hắn không muốn đi!
Nơi này là nơi cho hắn cảm giác như nhà của mình nhất từ khi mẫu thân hắn ra đi, tuy rằng không có mẫu thân, nhưng nơi này vẫn rất ấm áp, không giống những nơi khác, lạnh băng đến mức làm hắn sợ hãi.
Yến Thu Xuân ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ này vào trong ngực, cũng có chút muốn khóc.
Tuy rằng lúc ban đầu không thể nói là thích đứa nhỏ này, nhưng mấy ngày này ở chung, nàng vẫn rất thích hắn.
Chủ yếu là đứa nhỏ này ngoan ngoãn an tĩnh, không nghịch không nháo, không tranh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625295/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.