Tiêu phu nhân cũng bị ồn ào đến sắp chịu không nổi nữa, nhìn mấy hài tử, thì thầm với Hoàng ma ma: “Khó trách A Xuân muốn đuổi bọn chúng đi, càng ngày mệt mỏi!”
Hoàng ma ma cười nói: “Còn không phải sao? Nhưng Uyển Nhi ngày càng vui vẻ hơn, ít nhiều cũng là nhờ Đông Đông, thà làm ầm lên còn hơn là im lặng, nếu không đến lúc bị người khi dễ cũng không biết nói như thế nào.”
Tiêu phu nhân còn nhớ rõ chuyện con dâu nhà mình, gật đầu: “Đúng vậy, không thể học Tống Minh Đường, cũng không biết ở nhà mẹ đẻ nương nàng dạy nàng như thế nào, bị khi dễ cũng không dám hé răng.”
Đây không phải là chuyện Hoàng ma ma có thể xen vào, bà ấy cười cười, đang muốn nói sang chuyện khác, bỗng nhiên ngửi được mùi thối, cau mày.
Mấy người khác cũng nhanh chóng ngửi thấy, trong mấy hài tử đang chơi đùa, Uyển Nhi dừng lại trước, mũi của cô bé rất nhạy cảm, khi cảm thấy có gì đó không ổn, cô bé lập tức ngửi ngửi, sau đó hỏi: "Các ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ không?"
Đông Đông vừa muốn lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Đệ ngửi thấy rồi! Thật thối…”
Chu Chiêu Cảnh cũng cau mày lại, ghét bỏ muốn đi tới nơi không có mùi lạ này, nhưng lại phát hiện chỗ nào cũng có, vì thế mày nhăn càng chặt.
Tiêu Bình Thịnh nói: “Hình như là… phía Yến tỷ tỷ?”
Cậu chần chờ không tin.
Nhưng Đông Đông lại nói: “Đi xem nào!”
Cậu bé dẫn đầu chạy tới, Tiêu Bình Thịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625287/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.