Tiêu phu nhân nhìn vẻ mặt của nàng, thấy nàng không có vẻ gì là sợ hãi, liền nói: “Con không cần để ý tới lời nói của nàng ta, ta nhẫn nhịn nàng, là do nể mặt cha Đông Đông, cha hắn là một người thành thật, là do Tiêu gia liên luỵ hắn…”
Yết hầu bà nghèn nghẹn, mấy chữ cuối cùng, là cắn răng nói ra.
Tiêu phu nhân trầm mặc trong chốc lát, nói: “Con cứ an tâm ở nhà, cho dù sau này việc của con và lão lục không thành, ta cũng nhận con làm nghĩa nữ, tìm một người tốt cho con, để con bình an sống cả đời.”
“Bá mẫu…” Yến Thu Xuân có chút thụ sủng nhược kinh, người Tiêu gia thật sự quá tốt rồi, nàng cũng chỉ làm chút đồ ăn, chẳng cống hiến gì khác, mà bọn họ lại đào tim đào phổi đối đãi nàng, nhưng điều cần giải thích thì vẫn phải giải thích: “Đa tạ bá mẫu, nhưng con và Tiêu tướng quân cũng không phải như bá mẫu nghĩ, ngài ấy mang con về vì thấy con không có nhà để về, thương hại con thôi. Thật ra là tướng quân đã cứu con từ tay bọn thổ phỉ, nhưng nhà con thấy con bị thổ phỉ bắt đi, thanh danh không tốt, nên sau khi nghĩ con đã chế.t, đến cả hộ tịch cũng xóa đi…”
Chuyện của nguyên chủ cũng không lớn lắm, hơn nữa nàng còn là nữ tử chưa xuất giá, nên cũng chẳng có bao nhiêu người chú ý.
Trừ bỏ mấy người thân cận với Yến gia, rất ít người biết Yến Thu Xuân là nữ tử như thế nào.
Bởi vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625284/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.