Mãi đến khi Tiêu phu nhân ăn đến miếng cuối cùng, thỏa mãn uống một hớp canh lớn, lau lau miệng, mới không nhanh không chậm nói: “Ngươi thật sự không định tự mình nói sao?”
“Con dâu không sao, sau này sẽ không vậy nữa.” Tống Minh Đường nhận mệnh cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Tiêu Bình Thịnh vẫn luôn yên lặng ăn cơm bỗng nhiên nói: “Không phải! Con tận mắt nhìn thấy mợ đánh nương, nương cũng không dám phản kháng!”
Hô hấp Tống Minh Đường ngừng lại, tức giận trừng mắt nhìn nhi tử.
Tiêu Bình Thịnh cố chấp ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, quật cường cho rằng mình không sai, nãi nãi nói, cậu làm rất đúng, nương cậu vẫn luôn ở trong nội viện, không nhìn rõ mọi chuyện, tạo ra sai lầm lại tự cho là quyết định tốt cho Tiêu gia và cậu.
Vậy cậu phải tự mình sửa lại.
Cha từng nói, cậu trưởng thành phải bảo vệ nương, bây giờ còn chưa được, vậy để nãi nãi làm đi.
Dám khi dễ, tất nhiên phải chịu giáo huấn, người Tiêu gia, ai cũng không thể khi dễ!
Tiêu phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn Bình Thịnh làm gì? Bình Thịnh còn thông minh hơn ngươi, biết tới tìm ta! Mà ngươi, bị người khi dễ đến trên đỉnh đầu, còn bị người ta khi dễ ở Tiêu gia, ngươi cũng không biết lại đây nói một tiếng! Tống Minh Đường, được lắm! Càng ngày càng ngu ngốc, giống y như người mẹ cổ hủ kia của ngươi!”
Tống Minh Đường thần sắc cứng lại, đôi mắt lập tức ướt át, nàng ta gắt gao cắn cánh môi, muốn nhịn xuống, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625279/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.