Không có việc gì, chỉ cần có thể để nhi tử nàng ta sống sót, chịu chút ủy khuất có sao đâu?
Lúc ban đầu khi nàng ta mang theo nhi tử về Tống gia, thật ra mẫu thân và đại ca đại tẩu cũng đều bó tay, nàng liền biết tỷ lệ sống sót của Tiêu gia là rất nhỏ.
Sau này bọn họ càng hết cách khi Giang gia dỗ Đông Đông không quay về, còn muốn đưa Tiêu Hoài Ngân và Uyển Nhi đến Trầm gia, như vậy bọn nhỏ mới đều có thể sống sót…
Mấy tiểu hài tử vội vàng đi, Yến Thu Xuân vốn tưởng rằng nơi của nàng sẽ vắng vẻ một hồi lâu, nên nàng đang chơi trò chơi cùng Chu Chiêu Cảnh.
Trò chơi nhảy ô, hai người cũng không có gì khác nhau, chơi vô cùng hăng say, đến nỗi Thủy Mai cũng xắn tay áo vào tham gia.
Vừa lúc Yến Thu Xuân hoàn thành một vòng, ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa nhấc đầu liền thấy một tiểu thiếu niên đang đỏ mắt chạy tới, cả kinh đứng lên: “Bình Thịnh, đệ làm sao vậy?”
Anan
Tiêu Bình Thịnh méo miệng, lắc đầu, đến bên người nàng, thấp thấp hô một tiếng: “Yến tỷ tỷ, đệ không sao, mắt đệ bị cát bay vào thôi.”
Yến Thu Xuân: “…”
Cái cớ này, cũng giả quá đi.
Hứa ma ma ở một bên cười nói: “Chắc không phải là luyến tiếc mợ đó chứ? Nghe nói Tống gia thiếu phu nhân lại đây vấn an nhị thiếu phu nhân, Bình Thịnh tiểu thiếu gia cũng ở Tống gia lâu, bây giờ trở về cũng đã nhiều ngày, sao có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625275/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.