Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, nhất là còn cần phải đưa ma ma theo. Xương Vương phi cũng ngăn cản nhưng trong hậu cung, Lục Quý phi có thể so với Hoàng hậu, lại được Hoàng đế sủng ái mà nàng chỉ là một Vương phi, tất nhiên là không nói lại được. Nhất là dựa theo bối phận, đối phương còn là trưởng bối.
Bị chụp mũ lên đầu, nàng ấy cũng không thể làm gì được.
Bây giờ Xương Vương phi chỉ có thể mong trù nghệ tuyệt vời của Yến Thu Xuân thật sự có thể chăm sóc tốt cho A Cảnh. Nếu không thì chỉ có thể để nàng ấy gánh cái tội này thôi.
Lúc đi ra Xương Vương phi vẫn còn thở dài.
Ngược lại vẻ mặt Tiêu phu nhân rất bình tĩnh, giọng điệu bình thản: "Chuyện này để ta gánh. A Xuân, con không cần phải có gánh nặng tâm lý. Nếu có chuyện gì, bản phu nhân sẽ đi xử lý, dù sao ta cũng có cái danh Cáo Mệnh phu nhân, vẫn có chút mặt mũi.”
Tạ Thanh Vân lập tức kéo Yến Thu Xuân qua một bên dặn dò mấy lời rồi mới rời đi với Tiêu phu nhân.
Đến khi không còn người ngoài, ánh mắt Tạ Thanh Vân thoáng nhìn về phía hoàng cung, nheo mày thấp giọng xùy một tiếng: “Xúi quẩy!”
Vẻ mặt Tiêu phu nhân nghiêm túc, thấp giọng nói: “Tay Lục Quý phi càng ngày càng vươn dài rồi!’
Tạ Thanh Vân thở dài: “Tiếc cho Thuận Vương, tiếc cho hắn lại là con do bà ta sinh ra.”
*
Người lớn của Tiêu gia vừa đi khỏi.
Chu Chiêu Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625265/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.