Uyển Nhi thất vọng không thôi, lại nhìn về phía người đứng sau hắn. 
 Người nọ lại dứt khoát tránh ánh mắt của cô bé. 
 Đề này thực sự hơi khó. 
 Thế nhưng vào lúc này, một giọng nói của thiếu niên vang lên: “Học thi loại Cao Thích, lão lai do tác phượng hoàng thanh.” 
 Ánh mắt Uyển Nhi sáng lên, nhìn về phía Yến Thu Xuân như dò hỏi. 
 Yến Thu Xuân vốn đang ở do dự. Nàng cũng không biết câu thơ này đối thế được không, đang định hỏi Tiêu Bình Thịnh, lại phát hiện người đối câu này mình quen, bèn quyết đoán gật đầu. 
 Uyển Nhi lấy một phần bắp rang, cười tủm tỉm nói: “Cho ngươi.” 
 “Đa tạ.” Tiết Gia Hà cười tủm tỉm nhận lấy, cũng không ở lại lâu, cầm rồi tránh ra luôn. 
 Điều này trái lại khiến Triệu Kỳ buồn bực: “Sao huynh không nói thêm vài câu?” 
 Thiếu niên hơi đỏ mặt, lắc đầu nói: “Ta không thân với Tiêu cô nương, với lại lúc này thì nói gì được chứ?” 
 Anan 
Triệu Kỳ gật đầu theo: “Cũng đúng…” 
 Hai người xem một lát, đánh giá rằng tạm thời mấy người này sẽ không ra ngoài chơi nên rời đi. 
 Yến Thu Xuân không chú ý, nàng đang hưởng thụ loại trò chơi này. 
 Bọn nhỏ lần lượt nhận rồi đổi vị trí, lần lượt từng người đưa bắp rang ra, đến khi bán xong hết còn lãi một trăm văn tiền! 
Sức lực đám trẻ có hạn, mặc dù tràn đầy năng lượng nhưng sử dụng xong cũng sẽ mệt. Đến khi đưa ra phần bắp rang cuối cùng, Uyển Nhi đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625241/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.