Ăn đến cuối cùng, Uyển Nhi thỏa mãn ngẩng đầu nhìn, sau đó giật mình nói: "Nhiều người quá đi mất!”
Tiết Nghiễm Tu yên lặng gặm bỏ cánh gà cuối cùng, còn theo bản năng học Đông Đông l.i.ế.m liếm đầu ngón tay, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc đỏ lên, lẩm bẩm nói: "Bởi vì các ngươi ăn quá ngon!”
Thiếu niên đối diện cậu nhóc cũng gật đầu theo, lại vụng trộm nhìn cách vách, trên bàn bốn người bày đồ ăn vặt rực rỡ, tuy rằng ăn không ít, nhưng còn lại rất nhiều, bọn họ cũng chưa từng gọi qua.
Đáng tiếc bọn họ mới có hai người, so sánh không bằng bốn người cách vách, chỉ có thể ăn nhiều như vậy, ăn không nổi nữa!
Sau khi ăn uống no nê, mấy người rời đi.
Vì lo lắng cho thân phận của A Hoàn, lỡ như các thúc gây bất lợi cho cậu, rồi làm chuyện gì đó, bởi vậy Yến Thu Xuân không đưa cậu ra ngoài chơi, mà đi dạo một chút, tiêu cơm rồi đi về.
Nhưng hôm nay, Đông Đông dường như đã mở cửa cánh cửa đến một thế giới mới, thường sai hạ nhân đi mua chân gà, gà rán và những thứ khác để ăn.
Những món bán ở bên ngoài, luôn cảm thấy ăn ngon hơn so với đầu bếp trong nhà làm.
Dĩ nhiên tiền đề là không thể so sánh với Yến Thu Xuân.
Anan
Chẳng qua để có thể ăn như thế này, cậu bé cũng cũng phải trả giá đắt, đó chính là lượng bài tập lại tăng lên, Tiêu Hoài Thanh và mẹ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625231/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.