Trên cơm trắng được đặt xuống một miếng đậu phụ vuông vắn, cơm xung quanh đều biến thành màu nâu. 
 Đôi mắt Tống Minh Đường có chút bất đắc dĩ, nàng ta không thích ăn những món khẩu vị nặng này, nhưng nhi tử đã gắp, nàng ta vẫn là nên ăn. 
 Nàng ta hơi há miệng, cắn một miếng trước, khẩu vị nặng trong dự liệu vẫn chưa tới, nước canh rưới ở trên đậm đặc nhưng không dày, cắn hết lớp vỏ ngoài đậu phụ giòn tan, hương ngọt mềm mại chỉ nó mới có được lộ ra. 
 Ba loại hương vị chua, cay, mặn đều là nhàn nhạt, nhạt đến mức vừa vặn làm cho nàng ta nếm được trọn vị, nhưng sẽ không làm rát đầu lưỡi, đậu phụ này trực tiếp ăn riêng cũng được. 
 So với ăn cơm không, vẫn hấp dẫn hơn một chút. 
 Tống Minh Đường nghĩ như vậy, bên tai vang lên tiếng nhi tử cười hì hì hỏi: "Nương, hương vị như thế nào?” 
 Tống Minh Đường rũ mắt nhìn đậu hũ đã ăn xong, lại nhìn lướt mắt qua nhi tử, lạnh nhạt nói: "Cũng được.” 
 “Người rõ ràng ăn rất vui vẻ!” Tiêu Bình Thịnh bất mãn lẩm bẩm một tiếng, lại gắp cho nàng ta một miếng đậu phụ, một miếng cà tím: "Người ăn nhiều một chút đi, nương ăn quá ít!” 
 Đôi mắt Tống Minh Đường mềm nhũn, không có ý kháng cự, nếm thử cà tím. 
 Bữa ăn này chính là bữa nàng ta đã ăn nhiều nhất trong những năm gần đây. 
Không chỉ là một bát cơm, bốn miếng đậu phụ, mà còn là một bát súp cá, một vài miếng cà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625217/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.