Trước cổng Tiêu gia.
Lúc này hết thảy đều đã chuẩn bị xong, giống như lúc tới, hai chiếc xe ngựa, mấy người tùy tùng và người hầu.
Tuy nhiên theo sự thu dọn của người hầu, ban đầu một chiếc xe ngựa để hàng hóa, tăng lên hai chiếc, Trầm Bình Nghiêm có chút bất đắc dĩ nhìn nhiều đồ như vậy, trong đó hơn phân nửa đều là các loại thức ăn, nói: "Bình Nghiêm đâu cần ăn nhiều như vậy?”
"A Xuân thiện tâm, thương con, nên ăn nhiều một chút." Tiêu phu nhân không nỡ xoa xoa đầu tôn nhi, ánh mắt cũng nhìn không chớp, bỗng dưng kéo khóe môi, lại nở nụ cười.
Trầm Bình Nghiêm mờ mịt chớp chớp mắt.
Tiêu phu nhân nói: "A Xuân đã nuôi cho con mập hơn, so với lúc tới nhìn còn thuận mắt hơn nhiều.”
Trầm Bình Nghiêm mặt nhỏ đỏ lên, dưới chân giật giật muốn đi.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, ngược lại nhìn quanh phủ một phen, nhíu mày: "Dì Yến ra ngoài một chuyến, thật sự quá tốn thời gian.”
Lần trước bọn họ chờ nàng đi xem chuyện mở cửa hàng mỹ phẩm, người này đã để cho bọn họ chờ một hồi lâu, tuy rằng cuối cùng ăn mặc quả thật rất đẹp.
Tiêu phu nhân mím môi, không hé răng, đứa nhỏ này chính mình cũng không biết, cậu bé so với trước kia, sống càng giống như một đứa trẻ hơn.
Cũng không biết quyết định như vậy của bà rốt cuộc là đúng hay sai.
Đúng lúc này, Yến Thu Xuân đang tính toán thời gian, hôm qua làm một phần, hôm nay có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625212/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.