Một người khôn khéo cười hỏi: “Tiểu ca, món này của huynh thơm như vậy, sao làm được vậy?”
Thiếu niên cười thần bí: “Nói ra thì ta còn làm ăn buôn bán thế nào đây?”
Vị khách cười, thiếu niên lại giảng hòa: “Dù sao đồ nhà ta cũng rẻ, kiếm tiền vất vả, được cái ít lãi tiêu thụ mạnh, đại ca tới nhiều một chút nha.”
“Được được.” Vị khách liên tục gật đầu, trên mặt cũng một lần nữa lộ ra nụ cười, lẳng lặng rời đi.
Yến Thu Xuân cũng vẫn luôn theo dõi, thấy tình huống này, nàng cười cười, thiếu niên này không tồi, tướng mạo hài hòa, luôn cười mỉm, nhưng thái độ tiếp đón khách hàng rất tốt.
Lúc này nhìn thấy nàng, thiếu niên trực tiếp đi tới, chắp tay nói: “Yến cô nương!”
Yến Thu Xuân: “?”
Đối phương cười nói: “Nô tài lần đầu tiên ăn món lòng heo kho của Yến cô nương, ngon đến phát khóc, à đúng rồi, nô tài là Trương Tài.”
Yến Thu Xuân bừng tỉnh, cái tên này có chút quen tai, hình như là nghe được lúc ma ma đọc tên mọi người trong sân, nàng nói: “Hóa ra là ngươi sao, sao lại ra đây rồi?”
Trương Tài khờ khạo cười, lại nói: “Cô nương ít nhiều cũng nói với nô tài hai câu, khiến thiếu gia chú ý tới, nên lúc tuyển tiểu nhị, hỏi nô tài một tiếng, nô tài tất nhiên đồng ý, vốn dĩ nô tài chỉ là một tên vẩy nước quét nhà ở tiền viện, hiện tại đã thành tiểu nhị trong tiệm, đại thiếu gia nói nếu nô tài làm tốt, về sau làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625199/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.