"A Xuân tỷ tỷ nhà Tiêu Bình Chiến thật sự quá lợi hại!”
"Đúng vậy, Tiêu Bình Chiến thật có phúc!”
"Người nọ cũng rất có phúc, được ăn nhiều như vậy! Ta đếm rồi, mười miếng luôn đấy..."
Thanh cay không lớn, cũng chỉ dài khoảng hai phân, một miếng cũng mỏng, bọn họ được chia ba miếng, nhưng vừa mới nếm được mùi vị thì đã hết mất, nhưng mà trên bàn bên cạnh, Đông Đông đẩy cho Chu Chiêu Hoàn hẳn một đĩa nhỏ, trông có vẻ rất nhiều.
Đám trẻ bây giờ cũng rất thân thiện với Đông Đông, vì vậy không hề giấu giếm mà thể hiện ra sự ghen tị của chúng.
Động tĩnh này Đông Đông cũng đã nghe thấy, cậu bé nhìn qua đĩa que cay, sau khi hỏi Chu Chiêu Hoàn thì chủ động đưa qua: "Cho các ngươi ăn đấy.”
"Cảm ơn Bình Chiến!" Bọn trẻ vui vẻ nhận lấy, chia nhau chỗ que cay được cho.
Hít hà!
Hơi cay một chút, nhưng mà ăn vào rất dễ gây nghiện!
Hầu hết đám trẻ đều bị cay đến nước mắt lưng tròng, một số ít thấy bình thường, cay hơn chút nữa vấn được.
Đám trẻ thảo luận sôi nổi, thằng bé theo hầu cũng gắp mấy miếng lên ăn, không quên hỏi: "Điện hạ, người không ăn thật ạ?”
Lại không ngờ, chỉ một câu nói như vậy, Chu Chiêu Cảnh bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt nặng trĩu, hắn suy nghĩ gì đó vài giây sau đó chạy thẳng ra ngoài, không nói một lấy một tiếng, làm cho mấy đứa trẻ khác sợ tới mức quên cả nhai đồ ăn.
Đông Đông càng bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625191/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.