Đông Đông kinh ngạc: "Bản thân huynh ấy cũng mới chín tuổi mà thôi!"
Yến Thu Xuân trìu mến véo mặt cậu bé: "Chín tuổi, nhưng hai người đã rất nhiều có sự khác biệt, như vậy còn chưa đủ sao? Đệ cứ nói đi, Bình Nghiêm là người tốt, nhất định sẽ hiểu cho đệ."
Đông Đông rất hoài nghi: "Thật sao?"
"Thật sự!" Yến Thu Xuân dùng sức gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai sao đệ không mời Bình Nghiêm đến ăn cơm, vừa ăn vừa tán gẫu?"
“Tại sao lại là ngày mai?” Đồng Đồng tròn mắt, cậu bé nhanh chóng nắm bắt vấn đề liền hỏi một cách mong đợi: “Hôm nay không được sao tỷ tỷ?”
Nếu được ăn món ngon sớm hơn thì ai nỡ lòng chờ đợi chứ!
Yến Thu Xuân bất đắc dĩ buông tay: "Bởi vì ta phải chuẩn bị!"
Anan
Đông Đông nuốt nước miếng, tò mò hỏi: "A Xuân tỷ, tỷ lại định làm gì ngon nữa hả?!"
Yến Thu Xuân cười và nói: "Thịt nướng!"
Vào mùa đông lạnh giá, có tuyết rơi dày. Đây là thời điểm tuyệt vời nhất để ăn thịt nướng!
Nhưng vấn đề lớn với thịt nướng là cách đặt bếp than và cách giữ đĩa sắt an toàn, sạch sẽ. Vào thời cổ đại, có một phương pháp ăn lẩu, có thể mượn, nhưng cũng cần phải thay đổi, bởi vì đáy nồi có thể chìm xuống nên nướng than thì không thể, phải chế tạo một tấm sắt đặc biệt. Yến Thu Xuân đang suy nghĩ cách cải tiến nó. Kỳ thật nàng muốn ăn lẩu hơn, nhưng nàng thích ăn lẩu cay nồng và bơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-ta-lam-dau-bep-cho-tieu-tuong-quan/3625177/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.